Trần-hoằng và Chu-phúc-minh cũng khen kế ấy là phải.
Bữa sau, Nguyễn-chi-phương và các tướng đốc-xuất quân lính ngày đêm đội đất đắp đồn đắp thành, một mặt chia nhiều toán quân canh-giữ các nơi, phòng quân địch thình-lình lại đánh.
Gần một tháng, thành và đồn đều đắp xong cả. Cái nơi bốn mặt chống trải đã thành một nơi hiểm-trở. Nguyễn-tri-phương chia quân đóng khắp trong thành ngoàg thành trong hải-đồn và trên mặt thành đều có những súm Thần-công, đại-bác để sẵn, dưới chân thành thì có rất nhiều ụ đất, để cho quân-sĩ nấp đó mà bắn ra.
Coi cái qui-mô đó đủ biết cách dụng binh của viên tướng già thật là chu-đáo và chắc-chắn.
Thấy cách đề-phòng cẩn-thận của quân ta, tưởng chừng đánh được cũng khó. Rigault de Genouilly chỉ cho quân đóng mấy nơi quan trọng ở miền An-hải, Tôn-hải, không giám đánh vào.
Suốt mấy tháng trời, hai bên không bắn nhau một phát súng nào.
Các quan trong triều đều yên-chí rằng chẳng bao lâu nữa, địch-quân hết lương hết đạn, dẫu không đánh cũng phải bỏ đó mà về. Vua Tự-đức cũng tin như vậy, cái chí lo nước bèn đổi làm chí lo con. Ngài lên ngôi đã hơn mười năm, tuổi cũng đã cao dưới gối vẫn chưa có một vị hoàng-tử hay công-chúa nào cả. Một đạo chỉ dụ ban xuống, Trung, Nam Bắc ba kỳ phải tuyển 3000 con gái thanh-tân, cón nhan