Trang:Phat giao dai quan.pdf/109

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 107 —

« Hễ bao giờ còn có một mảy bụi trần trầm-luân trong bể khổ, thời ta đây chưa thành Phật vội. Ta còn muốn ra tay giải-thoát cho được đã, nhiên-hậu mới thành Phật. »

Tôi xin ước-ao rằng những người có chí trong nước ta, những khi đêm khuya thanh-vắng, một bóng một mình, ngồi mà ngẫm-nghĩ đến hậu-vận nước nhà, đến giống nòi Hồng-Lạc, cũng nên khởi bồ-đề-tâm, phát bồ-đề-nguyện, tự mình thề với mình rằng: « Hễ bao giờ trong đất Việt-Nam này còn có một người dân ngu-si dốt-nát, cực-khổ lầm-than, thời ta đây dẫu thông-minh sáng-suốt, phú-quí giàu-sang đến đâu đi nữa, cũng chưa lấy thế làm mãn-nguyện, ta còn muốn đem chút tài hèn trí mọn mà dìu-dắt cho đồng-bào ta chóng bước lên đường văn-minh tiến-hóa, cho theo kịp bằng người!. »