Trang:Pho Thong 41.pdf/135

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được phê chuẩn.
133
TRỞ VỎ LỬA RA

thường! Yêu trước khi gần chết thì cũng như ăn uống trước khi gần chết chứ có lạ gì! Người ta đã không vì cớ biết mình tuần sau chết mà tuần này bỏ ăn uống, thì có lẽ nào vì cớ biết mình năm sau chết mà năm nay bỏ yêu? Chỉ thương-hại cho Văn-Hải và Nghi: đằng nào cũng thấy rõ cái điều mình đang đeo-đuổi theo là không có kết-quả gì hết, thế mà vẫn đeo-đuổi!

Một buổi sáng, Nghi cởi bỏ một cái tay-áo để đưa cánh tay ra cho Văn-Hải tiêm thuốc, cái cánh tay gầy-gò không còn bằng nửa lúc bình-thường, làm nàng như ngượng-nghịu, như buồn-rầu, nói với chàng:

— Anh có thể cứ để cả áo mà tiêm cho em không?

Văn-Hải cười:

— Tôi chưa hề tiêm cho ai cách ấy bao giờ, cơ chừng khó lắm.

Nàng lại lẩm-bẩm như chỉ nói cho mình nghe:

— Quái lạ, sao dạo này năm ngoái không đau đi!

Văn-Hải thấy nàng thốt ra một câu mặc dầu kín-đáo nhưng có ý suồng-sã như thế, thì biết Nghi đã nặng tình với mình lắm, tuy từ trước hai bên chỉ mới phải lòng mặt nhau chứ chưa có nguyện-ước gì. Chàng thấy trong lòng xao-xuyến, rồi nước mắt như muốn tuôn ra, bèn vội-vàng làm xong việc cho Nghi và vờ-vĩnh lảng sang câu chuyện khác.