— Cậu làm sao để đến nỗi nó đi?
— Nó đi thì nó đi, tôi không làm sao hết.
— Không kiếm nó về, tôi về làm lung-tung cậu coi.
Cửu Thưởng xuống giọng nhỏ-nhẻ:
— Nói vậy chớ nó đi học ở Saigon, có phải đi mất đâu mà chị chực làm rầy-rà với tôi?
Bỗng lên giọng:
— Cái người nào chủ-trương cho nó đi mà bây giờ họ giấu tay trong bị, thật tôi ghét quá!
— Cậu ghét cậu làm chi họ?
Cửu Thượng cười xề xề:
— Thôi xí-xóa! Bây giờ tôi muốn nói với chị một chuyện.
— Chuyện gì cậu cứ nói.
— Hôm mới táng mẹ xong, chị muốn chia gia-tài, tôi nói để mãn tang, nhưng bây giờ chị muốn chia thì chia, chia cho rồi.
— Tùy ý cậu.
— Sau khi chia, phần con Nghi tôi giao cho chị giữ.
— Sao cậu không giữ cho nó?
— Tôi muốn để chị giữ.
— Cũng được. Nhưng chia thì chia làm sao?
— Chia như tôi đã nói: chia hai, lấy nửa đặt hương-hỏa; còn nửa nữa, chia làm ba phần, ba chị em?