Trang:Quoc van trich diem 1930.pdf/150

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
130
VĂN-TẾ

Miền biên-khổn hai năm chia sức giặc 7, vững lòng tôi bao quản thế là nguy; cõi Phú-xuân 8 một trận khét uy trời, nặng việc nước phải lấy mình làm nhẹ.

Sửa mũ áo lạy về bắc-khuyết, ngọn quang minh hun nát tấm trung-can; chỉ non sông giã với cô-thành, chén tân khổ nhắp ngon mùi chính-khí.

Há rằng ngại một phen thỉ-thạch, giải trùng-vi mà tìm tới quân-vương; bởi vì thương muôn mạng tì-hưu, thà nhất tử để cho toàn tướng-sĩ 9.

Tiếng hiệu-lệnh mơ-màng trước gió, ân-tín xưa người bộ khúc 10 thương tâm; bóng tinh-trung 11 thấp-thoáng dưới đèn, phong-nghi cũ kẻ liêu-bằng 12 sái lệ.

Cơ đãng định 13 kíp chầy đành hẹn buổi, xót tướng-doanh sao vắng mặt thân-huân; phận truy tùy gang tấc cũng đền công, tiếc nhung-mạc 14 bỗng thiệt tay trung trí.

Nay gặp tiết thu; bày tuần úy tế.

Hai chữ cương-thường nghĩa nặng, rõ cổn hoa 15 cũng thỏa chốn u-minh; nghìn thu hà nhạc 16 khí thiêng, sắp mao việt 17 để mở nền bình trị.

Đặng-đức-Siêu

Ông người huyện Bồng-sơn, tổng Bình-định, mười sáu tuổi đậu hương-tiến; triều đức Duệ-Tôn làm quan trong viện Hàn-lâm. Sau gặp quân nhà Trịnh vào sâm, kế đến quân Tây-Sơn lấy kinh-thành, đều có vời ông ra làm quan, ông không chịu. Sau đức Gia-Long nổi binh ở Gia-định, ông tìm vào ra mắt ngài. Ngài trọng đãi ban quan chức để theo ngài giúp-giặp.

Ông học rộng, lắm mưu mô, nhiều thao-lược, trong mấy năm bình định Tây-Sơn, ông rất có công.

Sau đức Gia-Long bổ ông làm Hoàng-tử phụ-đạo, sau lại làm Lễ-bộ thượng-thư; năm Gia-Long thứ chín (1811) mất.

Ông học vấn rộng-rãi, văn-chương tao-nhã. Hồi bình-định Bắc-hà xong, ông làm ra 9 khúc Hồi-loan khải-ca bằng quốc-âm, nay còn truyền-tụng. Nội các điển-lễ triều-đình cùng những lễ-nghi tế Giao tế Miếu, tế xã-tắc phần nhiều do tay ông soạn định.