Hứa Do không nhận, lấy việc đó làm xấu hổ, đem mình trốn lẩn! »
Kịp đời nhà Hạ, lại có truyện Biện-Tuỳ, Vụ-Quang...
Sao lại có những chuyện ấy?
Ông Thái-Sử nói:
— Tôi lên núi Cơ, trên núi có mả Hứa-Do... Thày Khổng kể lại các bậc Thánh-hiền đời xưa, như bọn Bá-Di, Ngô Thái-Bá đều có nói rõ. Cứ những truyện tôi nghe, Do và Quang nghĩa-khí cao rất mực! Vậy mà trong lời thày không hề thấy nói qua đến! Cớ sao? Thày Khổng nói: « Bá Di và Thúc-Tề, không nhớ lỗi cũ, oán vì thế ít... Cầu nhân được nhân, lại còn oán gì! »
Tôi phàn-nàn cho tấm lòng của Bá-Di. Xem bài thơ còn sót lại, lấy làm lạ... Truyện chép rằng:
« Bá-Di và Thúc-Tề là hai con của vua Cô-Trúc. Cha muốn lập Thúc-Tề. Kịp khi cha chết, Thúc-Tề nhường nước cho Bá-Di. Bá-Di nói: « Đó là mạnh của cha »! Bèn đi trốn! Thúc-Tề cũng đi trốn, không chịu lên