— Bẩm quan lớn, đến đây có việc chi trong lúc đêm khuya tâm tối, mà xông pha vào chổ phụ nử khuê phòng, như vậy chẳng là đường đột[1] lắm chăng?
Bùi-khắc-Phú, liền lấy quạt sè ra nghe kêu cái rẹt, và phất phất quạt hơi mà nói rằng:
— Cô hai ơi! xin cô chớ ngại, trong lúc đêm khuya tịch mịch, một mình cô vắng vẻ nơi chốn cô phòng, mà có người đến trò chuyện cùng cô, tưởng cũng làm cho cô được tiêu sầu giải muộn chút đĩnh, nên tôi mới dám đường đột vào đây, xin cô miểng chấp, vã lại đêm nay tôi đến đây vẫn có ý, trước là thăm cô, sau nửa là tôi muốn làm ơn nói giùm cho cô hay rằng:
Ông thân cô đả bị quan Phủ giam cầm nơi khám, về tội theo phe kẻ nghịch là Nguyển-Ánh, bây giờ đương ở khám đường hầu tra, nên tôi vội vả đến đây thông tin cho cô được rỏ, kẻo cô nhọc lòng trông đợi, mà quới thể hao mòn, thì lòng tôi chẳng nở mặc thị điền nhiên, mà để cho cô quạnh hiu buồn bực, vậy chẵng phải là hửu tình với cô lắm sao? lẻ thì cô phải cảm ơn ở nhà, và xin cô đừng trách ở nhà rằng đường đột.
Cô Ngọc-Sương nghe nói, tức thì màu hoa ủ dột, sắc mặt buồn xàu, và giọt lệ tràn trề, làm cho cô ruột sầu dường như đứt ra từng đoạn, rồi nức nỡ khóc lên mà nói rằng:
Trời ôi! Cha tôi bị giam rồi sao? Bẩm quan-lớn cha tôi vẩn là người vô tội vô cang, thuở nay đối
- ▲ Đường đột, là xung pha vào, thình lình