Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 1.pdf/56

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 38 —

khí vị gươm đao ra sao? vậy thì ngày nay tôi muốn nếm cái mùi nó thử coi; thử coi cho biết, nói rồi lấy vổ vổ trên cổ và kêu lớn lên rằng:

— Quan lớn hãy lại đây, lại đây mà chém phức tôi đi.

Lúc bấy giờ lại có một người đương đứng núp trong cánh cửa gần đó, lom lom ghé mắt theo kẹt cửa dòm ra, và lóng tai nghe thữ, xảy nghe những lời cô Ngọc-Sương nói với tướng giặc ấy rất khẵng khái hùng hào, từ nghiêm l(văn bản không rõ) chánh, thật là tấm lòng trinh liệt của cô, cứng như đá, vửng như đồng và cái khoa ngôn ngử của cô củng trơn như dầu, chảy như nước, cái dung nghi của cô rất nghiêm nghị, làm cho người đứng trong cửa, thấy mà phải cảm động tâm thần, cách điệu chí khí cô rất cang cường, làm cho tướng giặc kia cũng phải ngẩn ngơ hồn phách.

Thật rất đáng khen cho cô Ngọc-Sương, trong lúc bình thường vô sự, thì tánh nết cô rất mềm mỏng diệu dàng, mà gặp cơn bức trắc hiễm nguy, thì lòng dạ cô trở nên một người rất vửng bền cứng cỏi.

Thi rằng:

Trần biên Đại-tướng khéo thày lay,
Tiết liệt thuyền quyên ít kẻ tày.
Một kiếp dâm-ô thiên hạ ghét,
Ngàn thu trinh bạch đất trời hay.
Mưu thần chước quỉ ai khen đó,
Dạ sắt lòng son mới thấy đây.
Oai hiếp ép duyên, duyên chẳng khứng,
Treo gương thanh sữ vậy cùng ngay.