Ông Cử-Khôi ngó sững mà chẵng biết ai, kế người ấy bước lại kê miệng vào tai, nói nhỏ với ông rằng:
— Chúng tôi đến đây cứu ông, xin ông hảy theo tôi cho mau đặng thoát ra khỏi ngục.
Ông Cữ-Khôi nghe nói thì hỏi rằng:
— Cậu ỡ đâu đến đây mà cứu tôi, xin nói cho lão rõ.
— Chúng tôi là kẽ bộ hạ của Châu-văn-Tiếp là tướng của đức Nguyển-Ánh.
Ông nghe liền gật đầu và nói: tôi hiểu, tôi hiểu, nói rồi liền theo người ấy đi ra.
Lúc bấy giờ mấy tên quân canh, đều ỡ canh giữ trước dinh, còn phía sau, thì quân lính ngủ hết.
Hai người bèn sẽ lén dắc ông Cữ-Khôi ẫn theo bóng câ đi ra tường sau, rồi đỡ ông lên mặt tường leo xuống.
Bổng nghe trống trên vọng đài đả điểm ba duồi và nhiệp sanh đánh nghe rắc rắc, thì biết đã tới canh ba rồi, lại thấy mấy tên quân canh, ỡ trước cọng đài, rão lại đi qua, tuần phòng nghiêm nhặc.
Khi hai tên kia, đem ông Cữ-Khôi ra khõi tường thành, rồi liền dắc ông đi thẵng về nhà một nước.
Cô Ngọc Sương thấy cha về nữa mừng nữa sợ, và chạy lại rưng rưng nước mắt mà nói rằng:
— Cha ôi! con tưỡng cha con mình đã lâm đại hại, mà phải tử biệt sanh ly nhau rồi, chẳng dè may nhờ có quan nhơn đây, cứu khỗn phò nguy cho mình, ngày nay cha con mới được trùng