nàng hãy tha thứ tội lỗi cho ta, vì bụng ta làm thì dạ ta phải chịu, nàng ôi! nàng hảy gượng dậy cho ta cỏng đi.
Nàng Chất-băng-Nhả nằm dựa nơi gối Nặc-Vinh, lăng qua trở lại, tay ôm lấy đầu rồi mỡ mắt ngó lên, thì hai tròng thu ba, chứa chan giọt lụy mà nói rằng:
— Hoàng-đệ chàng ôi! chàng có tội chi, mà phòng xin tha thứ, cái tội lổi ấy chính là tội của thiếp đây, thiếp xin nhận lấy, vì thiếp đã mang môt tội nặng, là tội thất trinh thất tiếc cùng chồng, phận thiếp làm một người đàn bà con gái, mà không giữ đặng tiếc hạnh, không trọn đặng ân tình cùng chùng, thì nhục nhơ nào còn hơn cái nhục nhơ ấy đặng. Vì vậy nên ngày nay trời phật khiến cho thiếp phải chịu cái họa đường tên mũi đạn, thảm khổ đau đớn như vầy, đặng mà trừng phạt thiếp về tội trái luật luân thường, vậy thì thiếp xin nhận lấy tội ấy cùng phật trời, dầu thiếp chẵng may mà chết bụi nằm bờ, thì thiếp củng cam lòng, chẳng hề dám đổ tội ấy cho chàng đâu, và củng chẳng có đền chi phiền trách chàng hết, chàng hảy để thiếp nơi đây, đặng chàng mau tìm phương mà lánh nạn.
Hoàng-đệ chàng ôi! thiếp củng cầu xin cho chàng ra khõi vòng binh trận giặc, mai sau chàng có nhớ đến thiếp là kẽ nghĩa củ tình xưa, thì xin kiếm thiếp nơi chổ đống cỏ gò rơm nầy, là chỗ thiếp vùi xương gởi xác, và là chổ phần mộ của đứa gái bạc mạng hồng nhan nầy, mà chàng nhểu một giọt nước mắt xuống đây, gọi là chút tình thương nhau