Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 3.pdf/19

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 167 —

— Ngươi không dám, mà Đỗ-thanh-Nhơn kia dám, nếu ngươi chẵng phãi tước vương sao ngươi dám đại ngôn nói rằng: lịnh vua tức là lịnh ta, lịnh ta tức là lịnh vua, và nếu ngươi không phải tước vương, sao vua Caomman đem lễ vật cống sứ ta, mà ngươi dám nhận lãnh, ngươi không ý ỷ thế lộng quyền, sao ngươi dám tự lịnh chém một quan huyện ở Trấn-Biên, là một vị viên quan của Triều-đình mà chẵng cho ta biết? ngươi lại dụng độc hình sanh sát lương dân, tàn ngược lê thứ, cái sách Tào-Tháo Vương-Mãng của ngươi, ta đã nắm chặt trong tay, không sao chối đặng, cái tội ngươi chuyên quyền tự lịnh, nghịch quốc khi quân, nay đã hiễn hiện ra trước mắt muôn người, không thế gì trốn tránh đâu đặng. Vậy thì ngươi hãy đem một sanh mạng của ngươi mà chuộc cái tội nghịch quốc khi quân ấy đi, nói rồi liền kêu vỏ đao quân một tiếng, tức thì hai bên điện, quân vỏ đao rút gươm áp lại.

Lúc bấy giờ Đỗ-thanh-Nhơn như cọp kia phãi rọ, chim nọ mắc lồng, dẫu có nạnh vút cánh vi, cũng khó bề bay nhảy, liền trợn hai tròng mắt tròn như viên đạn, ngó quân vỏ đao mà nói cách nghiêm nghị rằng:

— Khoan, chúng bây hãy dang ra, ta làm một chức thượng tướng của Triều-đình, dưới tay ta có chiến tướng dư trăm, hùng binh quá vạn. Ta đối với quân Tây-sơn giữa chốn kịch-liệt chiến-trường thiên đao vạn nhẩn, ta còn thị tữ như qui, chẵng hề để vào lòng chút chi gọi rằng sợ hãi.

Vậy chúng bây hãy đứng yên, để ta bẫm cùng