Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 3.pdf/63

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 211 —

thâm thẫm non xanh nước biết, bổng chúc vì đâu nổng nổi, khiến cho nhắm cãnh rồi chạnh lòng, dường như có một mối cãm tình, ai đem vấn vương vào ruột.

Châu-văn-Tiếp đương đứng trầm-tư mặc-tưởng, bổng thấy một người thắp thoán hiện ra trước mắt, hình dung yễu-điệu, cốt cách dịu-dàng, đẹp thay một gái hồng nhan, rỏ ràng là người giai-nhơn tuyệt-sắc, nào là chơn mày nét mặt, nào là vóc liểu hình mai, diện mạo nghiểm nhiên hiện ra trước mắt Châu-văn-Tiếp, ấy là một nàng tình xưa nghĩa củ cũa người là cô Ngọc-Sương khi trước.

Cô Ngọc-Sương nào đây? cô Ngọc-Sương ở đâu sao lại hiện ra trước mắt?

Vì trong khi Châu-văn-Tiếp đứng trên vọng-đài, ngó vào Giadinh, đương lúc đối cảnh sanh tình, nhớ lại cô Ngọc-Sương trong lúc gặp gở tại Long-xuyên, nên làm cho người tưởng tượng nơi lòng, mơ màng trong trí, nhớ khi gặp hội tao phùng, nhớ lúc trao lời tiển biệt, rồi bao nhiêu mặt mày hình trạng, dường như thấy cô hiện ra trước mắt, nên người đứng ngó sửng sờ vào Nam, rồi lẵng lặng làm thinh chẳng nói chi hết.

Bỗng có quan Tham-tá là Đặng-đình-Huy thấy người đứng sửng yêm liềm, thì bước tới và hõi rằng:

Bẫm Đô-đốc, Đô-đốc ngó vào Nam-kỳ xem địa cuộc phong cãnh thế nào? dường như có ý nghĩa nghị đều chi, mà Đô-đốc lặng thinh chẳng nói?

Châu-văn-Tiếp nghe hỏi liền day lại nói trớ đi rằng: