bàn ấy có xây một cửa nguyệt cung nho nhỏ, cao chừng ba thuớc, còn chung quanh bốn phía thì rộng rãi trống trơn, không có bàn ghế chi hết, trên mặt nền đều có lót gạch, nhuw gạch da qui, và dọn dẹp quét tước sạch sẽ.
Người đàn bà ấy hối trẻ lấy chiếu trải trên gạch, rồi day lại cười và nói rằng:
Ỡ đây không có ván giường chi hết, mấy ông chịu phiền nằm trên chiếu nghĩ đở một đêm.
Nguyển-hửu-Thoại thấy trong tháp sạch sẻ, tuy không có giường ván, phòng buồng, song phía trước phía sau đều cò cữa nẽo chắc chắn, thì nói với người đàn bà ấy rằng:
Cám ơn thím, không cần ván giường, chúng tôi nghĩ đở dưới gạch một đêm cũng được, nói rồi bảo quân nhơn đem đồ hành lý vô trong, còn mấy con ngựa thì cột nơi mấy cây đại thọ trước tháp, và bão mấy tên quân nhơn thay phiên mà canh giử, còn Nguyển-hửu-Thoại với hai anh em đóng cửa trước cửa sau chắc chắn rồi nghĩ.
Nằm một lát đã nghe Trần-xuân-Trạch và Cao-phước-Trí hai người ngủ ngáy pho pho, mot lát lại nghe Cao-phước-Trí ngủ mớ và la cọp cọp om sòm, rồi lại nghiến răng trèo trẹo.
Nguyển-hửu-Thoại ngủ không đặng, phần lo đêm khuya tâm tối, phần sợ ba tên quân nhơn ở trước không biết có thức mà canh giử mấy con ngựa không, trong lòng mảng hồ nghi lo sợ như vậy, mà không hề ngủ đặng, kế nghe con ngựa ở trước dậm cẳng hầm hừ.