Vương-mẫu nghe nói thì than thở và nghĩ ngợi một hồi, rồi day lại ngó Nguyển-Vuơng mà rằng:
Vương-nhi con ôi ! vậy thì con phải mau mau viết một phong thơ sai người qua Biên-Hòa tìm em con là Ngọc-Duệ mà báo tin cho nó biết, chồng nó là Nguyễn-hữu-Thoai nay đã thát rồi, đặng rước nó về đây cho mẹ con anh em đoàn tụ một nhà, kẻo lòng mẹ không yên, những mãng ngày lo đêm đợi.
Nguyển-Vương nghe mẹ dạy liền trở về văn phòng viết một tâm thơ, và sai một tên nội thị với vài đứa quân nhơn xuống thuyền vượt biển thẵng vào Hà-Tiên, rồi tìm qua Biên-hòa đặng trao thơ cho công chúa.
Tiếng chèo trạo phu xạt xạt, lượng sóng Xiêm-Hải ào ào, trông ra chỉ thấy một cánh bườm phất phất pho phơ, phăn phăn thẵng vào Hà-Tiên rồi mất.
HỒI THỨ HAI MƯƠI BỐN
Diển trận thế công-chúa thi oai,
Náo miểu đường Đại-vương rớt mão.
Đây nói về chuyện vợ cũa Nguyễn-hửu-Thoại là công-chúa Ngọc-Duệ là con thứ ba của vua Hưng-Tổ và là em ruột của đức Nguyễn-Ánh, công-chúa nầy tuy là hình mai vóc liểu, nhưng mà lực tráng thân cường, mặt trắng môi hồng, cặp mắt sáng như sao nháy, thật là một gái quốc sắc thiên hương, dung nhan đẹp đẽ, mà có tánh tình khẳng khái, lại thêm thông thuộc việc vỏ nghệ binh cơ.