Cong-chúa bình nhựt có tuyển lựa các vợ cũa lính tráng, và chiêu mộ các gái trong thôn hương, từ 20 tuổi sắp lên, mỗi đứa đều vóc dạng mạnh mẽ, rồi lập một đội nử binh, hơn năm mươi người, đề theo hầu việc sai khiến.
Khi Nguyển-hửu-Thoại trấn tại Biên-hòa có hơn trót ngàn binh mã, kế nghe tin Nguyển-vương thất thủ Saigon, và chạy về Mỷ-tho, thì Nguyển-hửu-Thoại bão công-chúa ở thủ đồn Bình-Hóa cũng thuộc tĩnh Biên-Hòa, rồi đem vài trăm quân tuốt theo hộ vệ đức Nguyển-vurơng chạy vào Rạch giá.
Đến lúc Nguyễn-hữu-Thoại phụng mạng Nguyển-vương qua Xiêm đặng cầu binh cứu viện, thì có viết một phong thơ, rồi sai quân tâm phúc đem qua Biên-Hòa mà giao lại cho công-chúa khai khán.
Công-chúa liền dở thơ ra xem thấy trong thơ nói như vầy:
« Trước khi sang qua Xiêm quốc, ta vội vàng cất bút tả bức thơ nầy, gởi lại hương khuê,[1] cho phu-nhơn tường lảm.
« Khi chúa-thượng thất thủ Saigon, thối binh chạy vào Rạch-giá, trong lúc đồ cùng thế nhược, khó bề đối lủy giao phong, các đạo cần-vương,[2] cũng đều lạc lài thất bại.
« Thật là hạc kêu tiếng gió, năm canh vía sỉ mơ màng, lũy sập thành tan, mấy trận hồn binh lạnh lẽo.
« Bởi thế, nên ta phãi phụng mạng sang Xiêm, cầu