Bước tới nội dung

Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/87

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 317 —

thế, khi thì vào rừng tập cách phục binh xạ tiển, lúc thì lên núi lập thế cứ hiểm đồn quân.

Công chúa có hai tên thể nữ, một đứa tên là Huỳnh Anh, một đứa tên là Bạch-Yến, hai đứa nầy vóc to sức mạnh, vỏ nghệ tinh thông, mổi khi công-chủa diển trận bài binh, thì hai thể-nữ ấy, cởi ngựa mang gươm, rồi kéo đội nử binh ra đứng dàng hầu hai bên công-chúa.

Còn Công-chúa thì mình mặc một áo chiến bào sắc xanh, trước ngực có một chùm bông kết bằng lụa đỏ, đầu đội một mũ da cọp, trên mũ có dắt một cặp lông công, bên lưng đai một song thanh-kiếm, tay cầm một cây cờ sắc vàng, chung quanh có chạy một đường chơn rít, xem rất đẹp đẻ.

Công-chúa cởi một con chiến mã sắc hồng rất tốt, rồi ra giữa diển trường, khi giục ngựa chạy tới, lúc hô quân thối lui, khi cầm kiếm chĩ huy, lúc phất cờ truyền lịnh, còn các tam quân tướng sỉ, đâu đó bố trận liệt hàng, vát giáo cầm khiên, thảy đều tề tề chỉnh chỉnh.

Thật là một vị nữ-tướng đường đường diện mạo, lẩm lẩm dung nghi, như một vị thần-nử lai trần, như một bà Trưng-Vương xuất trận.

Khoan thai thay cho một gã Hồng nhan nương-tử, phất cờ giục trống, mỉa mai chim phụng múa đường mây; diệu dàng thay cho một vẽ kiều mị phu-nhơn, cởi ngựa cầm thương, mường tượng hoa đào nghinh ngọn gió.

Bữa nọ công-chúa diển trận tập binh rồi trở về đi ngang qua một cái núi, thấy ẩn ẫn trên núi, có