Bước tới nội dung

Trang:Tục ngữ, cổ ngữ, gia ngôn.djvu/18

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 16 —
  1. Có gian thì có ngoan
    Có trí mới sấp đặt đặng đều gian, cho nên phải có ngoan, kể ít oi thiệt thà, khó làm đều gian, giả linh có làm đều gian đặng, thì khi có việc cũng chẳng biết đàng trở tráo.
  2. Có khế ế chanh.
    Nghĩa là gièm nhau, có món nầy chê món khác.
  3. Có khó mới có nên.
    Có chịu khó nhọc mới đặc thành thân, có làm tớ mới đặng làm thầy.
  4. Có mợ thì chợ cũng đông, không mợ thì chợ cũng không không bữa nào.
    Nghĩa là một người không làm nên đủ thiếu.
  5. Cơ mưu bất mật họa tiên phát.
    Cơ mưu chẳng kín thì họa phát trước, mong lòng hại người ta mà lậu việc thì ắt là mình phải hại trước.
  6. Có nước thì có cá,
    Hiểu nghĩa là các nước không lìa nhau, hễ có vật kia thì phải có vật nọ.
  7. Có nước đồng nước sông mới dẫy.
    Con cháu làm nên, nhờ có gốc cha mẹ giàu. Có vốn lớn mới làm lợi lớn.
  8. Có phước có phần.
    Số phận có thì phải có.
  9. Có phước làm quan có gan làm giàu.
    Làm đặng quan thường nhờ phước mạng, còn sự làm giàu thì phải có gan, đãm đương việc lớn.
  10. Có phước tảng tài, vô phước tảng mạng.
    Sống đặng thì là có phước, có câu rằng : mình sống hơn đống vàng.
  11. Có quyền thì có duyên.
    Duyên là sự làm cho người ta ưa hạp.
  12. Có sức ăn có sức chịu.
    Cũng như nói ăn bao nhiêu, chịu bấy nhiêu.
  13. Có tài có tật.
    Tật là tật tánh tình, thường thấy những người có tài năng, hay cờ bạc rượu trà, người ta gọi là tật.
  14. Cơ thâm họa diệc thâm.
    Mưu độc chừng nào, họa hại chừng nấy, thâm hiểm chừng nào mắc chừng ấy.
  15. Có thân có khổ.
    Nghĩa là ở đời sao cho khỏi gian-nan ; con mới lọt ra khỏi bụng mẹ, thì đã biết kêu rằng khổ a.