Trang:Tam quoc Nguyen An Cu 1928 - 01.pdf/6

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 4 —

Qua năm khác lại sanh điềm gà mái hóa gà cồ. Ngày kia trời đương thanh bạch thấy một vầng hắc khí dài hơn mười trượng, bay vào đền Ôn-đức rỏ ràng, vua buồn rầu hạ chiếu phán hỏi bá quan: Vì cớ chi mà liên niên tai biến như vậy?

Quan Nghị-lang tên là Thới-Ung thượng sớ, thì đại ý trong lời sớ, minh chĩ về rắn hiện trong đền; gà mái hóa gà cồ; là điềm trời ứng cho đờn bà loạn nước. Nay người nội hoạn cũng như đờn bà một thứ, mà lủ nó cầm chánh nước, cho nên tai biến dường ấy, xin vua phải xét. Vua coi sớ than thở một hồi, vừa đứng dậy thay áo, Tào-Tiết ở sau lưng rìn dòm ngó thấy sớ ấy, ra thuật chuyện lại với nội bọn anh em, lần hồi kiếm việc khác mà hại Thới–Ung bị đuổi về dân giả.

Trương-Nhượng, Triều-Trung, Phong-Tư, Đoàn-Khuê Tào-Tiết, Hầu-Lảm, Kiển-Thạt, Trình-Khoán, Hạ-Huy và Quách-Thắng, mười người ấy làm một phe với nhau gọi là Thập-thường-thị; vua tôn kính yêu dùng Trương-Nhượng lắm, đến nổi kêu nó bằng cha. Bởi vậy giềng mối Triều-đình càng ngày càng thêm rối, muôn dân lao xao chòm nhạn, trộm cướp vang dậy như ông.

Thuở ấy quận Cự-lộc có ba anh em họ Trương kia, anh cả tên là Trương-Giác, em thứ nhì tên là Trương-Bữu, em thứ ba tên là Trương-Lương; Trương-Giác thì nhiều khoa không đậu. Ngày kia nhơn buồn vào núi tiềm lá thuốc hái chơi, gặp một ông già đồng nhan hạc phát; xưng mình tên là Nam-hoa-lảo-tiên, tuy cầm gậy lê, kêu Trương-Giác vào động mà trao cho ba cuốn sách và dặn rằng: « Sách nầy là Thái-bình-diệu thuật, ta cho ngươi để dành làm của báu. Vậy phải lấy lòng tốt mà cứu độ thế gian, nếu ngươi manh động phản tâm, thì thân lăm ác báo. » Trương-Giác cúi đầu bái tạ. Ông ấy bèn hóa một trận gió mà biến mất.

Từ khi Trương-Giác đặng ba cuốn sách ấy thì học tập cã ngày liền đêm, hiểu thông các phép, sức hay khiển bùa niệm chú, hú gió kêu mưa. Vừa gặp năm ấy dịch khí thạnh hành; Giác xưng làm Đại-hiền-lương-sư, đốt bùa hòa vào nước cho người ta uống, cứu thiên hạ bịnh sống đặng nhiều một người đồn ra mười người, đến trăm ngàn muôn người tiếng vang như sấm. Hể Trương-Giác đi đến chổ nào, thì đồ-đệ theo học bùa phép càng ngày càng đông, thấy có linh nghiệm chừng nào thì lại đông thêm chừng nấy. Trương Giác coi dèo phép mình hiển hiện, thiên hạ phục tùng thì quên phức lời tiên dặn, bèn sắp dọn trong đám môn-đồ phân ra mà đặt làm ba mươi sáu sở, sỡ nào lớn thì hơn