CXVII. — NĂM MUỘN
Cõi ngoài còn bối rối,
Năm muộn vẫn lông bông!
Bụi bốc mờ non Tuyết!
Kèn vang rậy bến sông!
Ai người gươm tuốt trắng?
Trời Đất máu tuôn hồng!
Giúp nước tiếc gì chết!
Nhìn quanh thấy mủi lòng!
CXVIII. — HỌA THƠ CỦA BÙI-ĐỊCH: LÊN ĐÌNH ĐÔNG CHÂU THỤC TIỄN KHÁCH, GẶP MAI SỚM NHÂN NHỚ NHAU GỬI SANG.
Gác Đông mai nở động hồn thơ
Cũng giống như Hà Tốn thuở xưa...[1]
- ▲ Hà Tốn có làm thơ « Mai sớm »
151