CCCII. — THẤY QUAN GIÁM-BINH-MÃ-SỨ HỌ VƯƠNG NÓI NÚI GẦN ĐÓ CÓ HAI CON ƯNG TRẮNG VÀ ĐEN, KẺ ĐÁNH CHIM RÌNH ĐÃ LÂU, VẪN CHƯA BẮT ĐƯỢC. VƯƠNG CHO LÀ LÔNG, XƯƠNG NÓ CÓ KHÁC VỚI CÁC ƯNG THƯỜNG, SỢ SAU CHẠP SANG XUÂN, CÁNH CỨNG NHỚ THU, SẼ TUNG BAY TRÁNH ẤM... MỜ MỊT KHÔNG THẤY ĐƯỢC NỬA. XIN TÔI LÀM THƠ HAI BÀI.
I
Chẳng nề cành ngọc liệng mây thu,
Thả sức xa chơi cõi tuyệt mù!
Dò lưới cớ sao mong kiếm chác?
Rình mò cho chỉ ốm công-phu!
Săn mồi biết hẳn không tài địch!
Trúng đích thêm đâu giật giải đua!
Đường vướng chín muôn bằng khá tránh?
Hang đào ba ngách thỏ đừng lo!
II
Ưng đen chắc hẳn đời không có!
297