Trang:Thi phap nhap mon.pdf/25

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 23 —

Thơ bảy chử phải giữ bình thượng, bình hạ nơi chử thứ tư với chử thứ bảy; lại phải giữ bình trắc nơi chử thứ năm: Trắc đễ bình, kêu là phong yêu là eo khúc giửa nỡ hai đầu; còn bình đễ trắc, thì kêu là hạc-tấc là to khúc giửa, nhỏ hai đầu.

Dại làm cho lắm, dại huờn dại, (hạc tắc).
Khôn có bỏ qua, khôn củng khôn, (phong yêu).


NGỦ NGÔN LUẬT THỨC.

Bình khỡi:
1. Bình bình, trắc trắc bình, 2. Bình bình, bình trắc trắc,
Trắc trắc, trắc bình bình, Trắc trắc, trắc bình bình,
Trắc trắc, bình bình trắc, Trắc trắc, bình bình trắc,
Bình bình, trắc trắc bình; Bình bình, trắc trắc bình.
Trắc khỡi:
1. Trắc trắc, trắc bình bình, 2. Trắc trắc, bình bình trắc,
Bình bình, trắc trắc bình, Bình bình, trắc trắc bình,
Bình bình, bình trắc trắc, Bình bình, bình trắc trắc,
Trắc trắc, trắc bình bình; Trắc trắc, trắc bình bình.

Ngủ ngôn thi niêm bình trắc củng như thất ngôn bỏ bớt hai tiếng đầu.

1. Hủy hủy! chà chà! cao, 2. Suối khẩy đờn -rịt.
Lên coi thử thể nào, Chim trò chuyện lảng-xao
Kiển trày xoài trứu hột, Mau chơn lui bước xuống,
Rẩy mọi bắp trơ mao; Cho khỏi tiếng tầm phào!
(Thơ xưa.)