Trang:Ton Ngo Binh Phap - Ngo Van Trien.pdf/130

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được phê chuẩn.
134
TÔN NGÔ

phải là tay cứng. Bèn không nghe theo. Quân Tùy quả nhiên phải thua.


Mồi nhử chớ ăn.

Đỗ Hựu rằng: Họ lấy lợi nhỏ để nhử quân sĩ mình, mình đừng có lấy.

Đỗ-Mục rằng: quân địch chợt bỏ đồ ăn uống mà đi, trước nên nếm thử đừng vội ăn ngay vì sợ bị trúng độc. Đời vua Văn-đế nhà Hậu Ngụy, Khố mạc-Huề vào xâm nhiễu, chiếu sai Tế ẫm-vương Tân-Thành đem quân đi đánh, vương nhân làm nhiều rượu độc khi giặc áp bức đến gần, truyền quân sĩ bỏ dinh mà đi, giặc đến mừng rỡ đua nhau uống rượu, rượu say độc phát, vương tuyển quân khinh kỵ đến đánh, bắt sống hàng vạn.


Quân về chớ cản.

Họ Mạnh rằng: người ta mong mỏi muốn về tất chịu tử chiến, vậy không nên ngăn cản mà đánh.

Lý Thuyên rằng: Tào-Công đi đánh Trương-Tú ở đất Nhượng, Lưu-Biểu sai binh cứu Tú chẹn sau quân Tào. Tào-Công sắp kéo về, bị quân Tú đuổi mà quân không về được, Biểu cùng Tú lại hợp binh chẹn giữ chỗ hiểm. Quân của Công trước sau thụ địch, Công bèn nhân đêm đào con đường hầm, để đưa hết xe truy trọng đi, đặt kỳ binh sẵn, đến sáng bọn Biểu bảo Công đã trốn rồi đem hết quân để đuổi theo, Công thả kỳ binh ra ập đánh, cả phá được. Công bảo với Tuân văn-Nhược rằng: Giặc cản đường quân về của ta, lại dành cho ta cái đất chết, vì thế ta biết là tất thắng.

Trương Dự rằng: Binh lính ở ngoài, người người nhớ về, đón đường mà đánh tất đến tử chiến. Hàn