Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/162

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
166
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

kên nứa mà sửa-chữa lại ít nhiều. Ngồi ở huyện ấy được một năm, thấy dân quanh huyện khổ về cái nạn trộm-cắp, từ gà lợn ngỗng ngan đến cá trong ao, quả trong vườn, phàm cái gì có thể ăn được đều bị mất hết. Tư-Lập than rằng:

« Ta ở vào địa-vị một viên ấp-tể, không có cái minh để xét ra kẻ gian, cái cứng để chế-phục kẻ ác, vì nhân nhu mà hỏng việc, chính là cái lỗi tự ta ».

Song Tư-Lập cho là những đám trộm cắp vặt ấy, cũng không đến nỗi là đáng lo-ngại lắm, nên chỉ sức cho các thôn dân, đêm đêm phải canh phòng cẩn-mật. Trong khoảng một tuần, tuy canh phòng chẳng thấy gì cả, nhưng những việc trộm vặt cũng vẫn như trước. Lâu dần càng không thấy chúng kiêng-sợ gì, đến nỗi lại vào bếp để khoắng hũ rượu của người ta, vào buồng để ghẹo vợ con của người ta, khi mọi người đổ đến vây bắt, thì kẻ gian đã biến đi đằng nào mất, chẳng thấy gì cả. Tư-Lập cười mà nói:

— Té ra lâu nay vẫn ngờ oan cho lũ kẻ trộm, kỳ thực đó là loài ma-quỷ, hưng yêu tác quái đó mà thôi. Những sự quấy-rối bấy nay, đều tự vật này cả.

Đó rồi đi mời khắp các thầy phù-thủy cao tay, xin bùa yểm-trấn. Song càng bùa-bèn trừ yểm, sự quấy-quắc vẫn tệ hơn trước. Tư-Lập cả sợ, họp người dân thôn lại bàn rằng:

— Các người khi trước vẫn thờ Phật rất là kính-cẩn, lâu nay vì việc binh-hỏa mà đèn-hương lễ bái không chăm, cho nên yêu-nghiệt hoành-hành mà Phật không cứu giúp. Nay sao chẳng đến chùa kêu cầu với Phật, tưởng cũng là một cách quyền-nghi, may có thể giúp-ích cho mình.

Mọi người bèn đi đốt hương lễ-bái ở chùa-chiền, khấn rằng:

« Lũ chúng-sinh này kính-thờ Trời Phật, quy-