Trang:Tuyet hong le su.pdf/10

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 6 —

Tôi nói rằng:

— Mẹ dạy thì phải lắm, nhưng bây-giờ anh con đi xa, cửa nhà vắng vẻ, nên con không muốn đi đâu nữa.

Mẹ tôi gắt rằng:

— Sao mày nói ngu thế, con trai phải lập-chí bốn phương, nếu có được ăn ngon mặc đẹp, mà không làm nên sự-nghiệp gì thì còn vinh gì nữa.

Than ôi! lời mẹ tôi nói thì ngọt, mà bụng mẹ tôi thì cay đắng lắm, đang mong anh về chả được, lại còn muốn cho em đi nốt nữa; vì sao nghĩ quanh lo quẩn làm vậy?.....

Gặp một sự tình cờ rất may. Tôi có người bạn tên là Tử-Xuân, trước tôi đã gởi thơ nhờ tìm giúp hộ một chỗ dậy học. Bây giờ Tử-Xuân sang chơi, nói rằng có một người bạn rất thân, tên là Tần Thạch-Si, người làng Loa-thôn, là một người tân-học rất có danh-giá.

Xứ ấy rất còn quê-mùa, Thạch-Si nhà rất giầu, có xuất vốn lập một cái trường học ở trong làng, muốn đón thêm một người trưởng giáo nữa để trông nom việc dạy học, mà Thạch-Si thì sắp đi du học ngoại quốc.

Tôi phải nhận lời, rồi mời Tử-Xuân ở lại một đêm để sắp sửa đồ hành-trang.

Tháng hai

Tôi cùng bác Tử-Xuân xuống đò.

Lênh đênh một chiếc thuyền bồng.
Khối tình li-biệt tấm lòng sót thương.
Sông xuân nổi sóng đoạn-trường.
Con đường danh lợi là đường phong-ba

Trong khi ngồi thuyền tôi kể chuyện gia-tình. Tử-Xuân cũng có ý ái-ngại mà khuyên giải cho tôi.