Trang:Tuyet hong le su.pdf/17

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 13 —

mà nghĩ thì khắc phải đành lòng, Lê-Ảnh này, tự nghĩ thân mình, chút trộm phần son phấn, hơi biết một đôi điều chính, đúng lệ là người bạc-mệnh, nay không đến nỗi lạc bước phong-trần, hương rơi hoa rụng đã là phúc lắm. Bây giờ: buồng hương một bóng năm canh, tỉnh bao nhiêu lại giật mình bấy nhiêu; non xuân sầu khóa trăm chiều, trùm chăn mộng cũng không theo hồn về. Cửa sổ soi gương, con yểng không buồn hỏi chủ; bờ ao ngắm bóng, uyên-ương nó cũng cười mình. Những tình-cảnh ấy thật không vui thú gì nữa. Nếu Lê-Ảnh ngu tối không nghĩ ra, liều-thân hoại-thể, tủi phận hờn duyên, hồi văn cố dệt, chốn dạ-đài còn gửi cho ai? Giọt lệ chưa khô, sóng bể khổ nước triều dâng mãi Rồi đến nỗi: đem hồn bồ liễu làm ma đoạn-tràng, thiệt đời tài-sắc, cắt đường ái-ân. Lê-Ảnh nghĩ đến câu ấy thì xót-xa, lại thường nhân câu ấy mà khuyên giải vậy.

« Từ khi được cao-sĩ đến đây, Bằng-lang may có phúc được nhờ ơn tác-thanh, Lê-Ảnh vô-duyên chưa được thừa-nhan lần nào, hổ phận hoa hèn liễu yếu, dám đâu giở chuyện văn-thơ, nghe tài uyển-lãng tiên-quỳnh, luống trộm say lòng quì-hoắc.

« Đêm hôm trước, ba canh dưới nguyệt, thăm mả hoa lê, trước bóng ngọn đèn, ngâm câu giai-tác, xui Lê-Ảnh một tấm tình ngây, như say như tỉnh, nghĩ quân-tử mười phần tài-điệu, thêm kính thêm yêu, nghìn thu sau trước giống đa-tình là khách văn nhân; một kiếp phong lưu, nghề cảm-hứng bận đời danh-sĩ.

« Than ôi! nghĩ như chàng tài cao bằng trời, tình sâu như bể, đi đâu mà không đắt được cái tài, chỗ nào mà không gửi được cái tình, mà đến cái đất đoạn-trường này, gặp cái người vô-duyên này, một ngày nên nghĩa. trước lạ sau quen. Xem trong bức thư hình như không thể sao cắt được mối tình nữa,

« Lê-Ảnh dẫu ngu tối cũng xin cảm tạ, chỉ nghĩ rằng: Tình đã muộn, phúc đã bạc, chỉ ngồi đối với cảnh gió xuân mà khóc thầm, phòng the một ngọn đèn tàn, nghĩ đến tình-cảnh lúc trước, cành đào mùa hạ, mảnh quạt cuối thu, mấy phen gió hoa như giấc mộng, chín mươi ngày xuân lại lên mây; thoa gẫy, ai chắp cho liền, gương vỡ, lành sao được nữa; tự nghĩ tấm lòng đã như giếng cạn, không nên gợi sóng gió nữa kẻo mà đắm đuối, vả thân bạc-mệnh này cũng không nên để lụy đến ai.

« Kiếp xưa đã vụng đường tu,
« Duyên kia đành phải hẹn-hò kiếp sau.