Trang:Tuyet hong le su.pdf/16

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 12 —

« Đêm xuân bóng nguyệt lạnh-lùng, hoa Lê nọ, vì ai mà khóc? Buổi sáng phòng thư lạnh-lẽo, gót sen kia ai xéo vào đây? Thơ kia là tập đoạn-trường, xem làm gì nữa! Hoa nọ là thân bạc-mệnh, ai đánh rơi đây?

« Gặp nhau duyên nợ lần này,
« Trăm năm cũng gọi một ngày tương-tri,
« Thương ôi, một khối tình si,
« Trừ câu thơ nữa lấy gì cho nhau?
« Nghìn thu còn lúc bạch-đầu,
« Thư đi, từ lại với nhau là tình,

« Thôi thôi,

« Bao giờ sạch nợ ba sinh,
« Yêu hương thì mến mối tình cho hoa.

« MỘNG-HÀ kính thư »

Tôi gửi thư ấy sang rồi tôi lại lo; bây giờ nghĩ lại thơ ấy thật liều quá, bậy quá, nghĩa là bụng người ta đã như giếng khô, thân như cây thông già, bỗng dưng mình đem lời hữu-tình để khêu nhau thì chắc không bằng lòng, lỡ vỡ chuyện ra, mình còn ra gì nữa. Nhưng cũng không sợ, ấy tại ai gợi ra trước, tưởng như người này xem bức thư ấy mà động lòng thương nhau chăng? Nếu không thì nước trôi cứ việc trôi xuôi, mảnh tình kia có vì ai mà sầu! Chỉ e rằng: lưới tình mắc-múi lấy nhau, dây duyên ai gỡ mối sầu cho ra?

Còn đang nghĩ-ngợi, đã thấy Bằng-lang cầm bức tiên-hoa sang.

Thư rằng:

« Bức thư đưa sang, bóng đèn hoa mắt. Thắp hương đọc khắp lời văn châu báu dễ xui người thương cảm lắm. Bể trần mông-mênh, buồng xuân lạnh-lẽo, hãy còn có người nghĩ đến kẻ bạc-mệnh này nữa ư! Thế thì Lê Ảnh may lắm, nhưng chính là sự rất không may cho Lê-Ảnh. Lê-Ảnh không ra gì, lọt khỏi lòng mẹ, đã đeo ngay khối sầu ra; biết chữ chi chưng, phô tài cho con Tạo ghét. Trong gác Thúy-vi, gió khuất không tới, trên lầu Yến tử, trăng soi một mình; nghìn xưa cái kiếp má hồng, ai ai cũng vậy, hễ thừa chữ tài thì thiếu chữ ngộ, đẹp vì sắc thì xấu về duyên, có một mình gì Lê-Ảnh này đâu? Người ta gặp sự không may, phải lùi lại một bước,