Trang:Tuyet hong le su.pdf/19

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 15 —

Từ rằng:
(điệu giá-cô-thiên)

Trách gió đông-phong chẳng biết gì,
Chôn hoa có biết mảnh tình si?
Bên hoa tiếng sáo ai von-véo,
Sầu buổi tà-dương sắp lặn đi.

Hồn mê-mẩn,
Lệ đầm-đìa.

Đau lòng viết một khúc tân-thi.
Cánh hoa có ý xuôi dòng nước,
Bóng nguyệt vô-tình hỏi thiếp chi?

Tôi xem hết bài thơ ấy, giật mình rồi rỏ nước mắt ra.

Hay thơ chi lắm ai ơi!
Vì tài làm hại cái đời thông minh!

Những cành hoa của Bằng-lang cắm ở trong lọ hôm trước, mấy hôm nay đã héo cả.

Hốt thấy Bằng-lang đến trỏ vào cái bình hoa mà cười rằng.

— Cái hoa héo thế kia còn để làm gì nữa?

Nói dứt lời rồi rút cành hoa lan vứt đi, tôi vội-vàng nhặt lấy.

Bằng-lang cười rằng:

— Sao thầy quí cái hoa héo như thế?

Tôi nói rằng:

— Hoa thì héo nhưng cuỗng hãy còn, yêu hoa không những yêu cái hương, mà nên thương đến cả cái cuỗng.

Nói xong, ngảnh lại, trông cái ống hoa đã thấy cắm mấy cành hoa khác tươi-tốt lạ lùng.

Tôi gắt Bằng-lang rằng:

— Tao đã bảo hoa này quý lắm, không được cấu sao mày được quên?

Bằng-lang nói rằng:

— Thầy bảo con vẫn nhớ, nhưng hoa này là mẹ con bảo ngắt để cắm vào ống cho thầy.

Hoa ơi! hoa cũng một đời,
Biết nhau có biết đến người vô-duyên?...