Trang:Tuyet hong le su.pdf/20

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 16 —
Tháng ba,

Khi xưa thầy tôi cũng hay uống rượu, nên tôi làm bạn với rượu, nợ-nần gỡ mãi không ra.

Từ khi đến nhà ông cụ Thôi, vì chủ-nhân sẵn lòng yêu khách, nên bữa cơm nào cũng có nậm rượu.

Khi buồn, buồn đến thế nào, quỳnh-tương đánh bạn, cớ sao lại buồn; nhân thế ngày nào tôi cũng uống rượu. mỗi khi uống rượu xong thì ngà ngà mà say, ngây-ngây mà sầu, rồi lại rầu-rầu mà khóc. Người ta vẫn bảo uống rượu cho đỡ buồn, nhưng nếu buồn thật, thì càng uống rượu, càng buồn thêm.

Một hôm tối, tôi vì buồn mà uống rượu say quá, rồi viết một bài ca đưa cho Lê-Ảnh rằng:

Mộng Hà, ới hỡi Mộng Hà!
Nam-nhi mà chịu thế này a?
Như cái dùi cùn nhụt cho qua một đời!
Đợi đến khi công-danh tròn vẹn.
Thân thế vui cười,
Thì cây xương bồ kia dễ cũng mấy lần nở hoa!
— Mộng-Hà ới hỡi Mộng-Hà!
Nhớ từ khi mới lên năm lên ba,
Người yêu kẻ quí như ngọc như ngà,
Văn-học tài-hoa,
Thông-minh nhất nhà,
Ai cũng chắc rồi thì
Áo xiêm đai-mũ Tràng-an xem hoa,
Rực-rỡ cửa nhà, vẻ-vang ông cha,
— Mà làm sao bây giờ.
Luân-lạc hư-hèn mãi mãi thế này a!
— Mộng Hà ới hỡi Mộng-Hà!
Khác gì người con gái yếu,
Khác gì con gà mái già,
Kìa con phượng hoàng nó đậu ngọn cây ngô-đồng.
Nó bay truyền bay la;
Con chim khôn nó đậu nóc nhà quan sang,
Mà làm sao cứ,
Đêm hờn ngày giận,
Nay thảm mai thương,
Buộc thân vào cõi đoạn-trường cho qua?
Mộng Hà ới hỡi Mộng-Hà!