Trang:Tuyet hong le su.pdf/23

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 19 —

« Cầm bút mà hồn đã tan, viết khôn thành chữ, xin chúc anh chân-trọng ».

Tôi đang ốm, tiếp được lời khuyên giải đa-tình như thế, lại ngửi thấy mùi hoa lan, sao cái người rất yêu của ta, mà yêu ta đến thế này? Hôm nay cũng đã cầm được cái bút mà viết, nhân viết mấy chữ để trả lời:

« Tiếp được bức thư, cho hai chậu hoa, một tấm tình thâm, ghi lòng để dạ. Nửa rèm gió lọt, hoa đấy hương đây, khác gì gặp mặt nhau mà nói chuyện? Thôi, như thế bệnh tôi cũng khỏi rồi!

« Than ôi! tình ở với nhau như thế này là hậu quá. Mợ đã không nỡ để cho tôi chết vì tình, tôi còn nỡ lòng nào mà không chết vì mợ. Than ôi! tài cao mệnh bạc, nghìn thu nó vẫn hay ghen; tình trước duyên sau, một tiếng đua nhau cùng khóc.

« Tôi với mợ thương nhau, tiếc nhau, chắc cũng vì làm sao. Trời xuân trái gió, xin mợ cũng chân-trọng đừng vì tôi mà thương-tổn đến tinh-thần, thì tôi cảm tạ lắm. Tấm lòng áy-náy, nói cũng không hết, viết mấy chữ lại cho mợ bằng lòng. »

Từ khi gửi bức thư ấy, Bằng-lang cứ đi lại luôn, tôi lại dặn miệng để nhác đến sự xin mượn tập thơ của Lê-Ảnh.

Một hôm thấy Bằng-lang đem một tập thư đến đề nhan là: « Túy-hoa-lâu ngâm thảo »

Tôi mừng quá, mở quyển sách thì lại được bức thư như sau này:

« Tôi mệnh hèn tài kém, học-hành dốt-nát, sao anh cứ cố bắt tôi phải dơ những lời văn xấu xí, của tôi làm gì thế?

« Một cái nghề văn thơ. tôi cũng vẫn thích chơi. Nhưng mỗi khi buổi sớm hoa nở, buổi chiều trăng lên, có nghĩ được một đôi câu, chỉ đủ làm vui riêng cho mình, chứ chưa đáng để cho ai nghe.

« Từ khi chẳng may mà thế này, sự ấy cũng đã bỏ cả, chỉ còn vài bài thơ cũ thì phần nhiều là những bài hờn thân tủi phận, như ngọn đèn buổi sáng, như tiếng trùng đêm thu, nếu anh xem qua sợ lại thiệt-hại đến sự vui riêng của anh, vì rằng tập thơ này, giọt lệ mới, giọt lệ cũ, đã thấm-thía đến mấy mươi lần; anh thử nhìn kỹ xem đố biết đã thấm mấy lần nước mắt vào đây thì giỏi.