Trang:Tuyet hong le su.pdf/25

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 21 —

có một vật rơi ra, là cái khung ảnh người con gái, giơ lên mà nhìn kỹ, thì lộng-lẫy như ngọc, bóng-bẩy như tiên.

Tôi vui mừng không biết chừng nào. Ảnh ấy của ai? Là của Lê-Ảnh.

Cùng nhau đã được mấy ngày,
Yêu nhau cho đến thế này là yêu

Tôi chắc hôm nay Lê-Ảnh đến nhà học của tôi.

Ô hay! làm sao lạ thế? Tôi vội soi đèn khắp trong nhà thấy dưới đất một đống giấy đốt, chỉ còn một mảnh chữ, nhặt lấy mà xem chỉ có tám chữ rằng: « Kẻ đi người lại hình như nước trào. »

Tôi lập-tức viết một cái thơ rằng:

« Tôi là kiếp học trò, quê người đất khách, biết có lòng yêu nhau, cảm-tạ mà lại xấu-hổ. Duyên từ kiếp trước hay duyên kiếp này thì tôi cũng chưa dám biết

« Than ôi! tôi ngồi lên trên đống sầu, tan gan, nát ruột. mà không xuôi đi được, chỉ vì chưa gặp người tri-kỷ đó mà thôi Nay được mợ biết cho, thì dù chết cũng đáng.

« Thôi, cái ruột tôi, mợ đã khoét mất rồi!

« Hôm nay vì anh em rủ tôi đưa học trò đi chơi, nên đến nỗi thiệt hại cho tôi một việc, không gặp mặt nhau.

« Tro tàn một đống, tấm lòng thơ sao nỡ giấu nhau; ảnh ngọc hai gang, tình ân-ái lấy gì đền lại.

« Bây giờ tôi duy có đem một cái ảnh của mợ, buổi sáng buổi chiều dâng hương hoa mà kính-phụng. chúc cho mợ, ngâm thơ đừng khóc. tật-bệnh không sinh; chân-trọng quí-hóa, viết bức thư này ».

Chiều hôm nay, tiếp được Lê-Ảnh trả lời rằng:

« Tôi sang thì anh đi vắng, anh không đi vắng thì tôi cũng không sang. Tặng nhau cái ảnh là một sự chí-tình, không thể đừng được, vì Lê Ảnh đã lấy anh làm tri-kỷ mà anh cũng cho Lê-Ảnh là đồng-bệnh, còn dám tiếc gì nhau. Nhưng lòng lại hỏi lòng, chỉ sợ kiếp này không trông thấy nhau được. Giống ngọc muốn trông, dở-dang nửa kiếp; hạt châu đem trả, nước mắt đôi hàng. Không dám phụ lòng anh mà cũng không dám