Trang:Tuyet hong le su.pdf/26

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 22 —

làm lỡ anh. Cánh bèo mặt bể, đã chắc đâu tan-hợp lúc nào; bông hoa cách tường, khôn có thể xum-vầy một chốn. Một tấc mà xa mấy dặm, nghìn vàng đã dễ mua vui. Rồi ra anh về một nơi, tôi ở một nơi. Biết bao giờ câu thơ lại họa, giấc mộng lại tròn? Nên tặng anh cái ảnh ấy để tỏ lòng yêu nhau và ghi một sự kỷ-niệm sau khi quyết-biệt... »

Chiều hôm ấy, tôi lại phải trả lời Lê-Ảnh bức thư như sau này:

« Tiếp thư xem kỹ một lượt, cái tình yêu nhau khác gì mở ruột cho nhau, không biết nước mắt ở đâu tuôn rơi ngay ra ướt hết cả một tờ giấy.

« Mợ cũng không phải là người suông tình, tôi cũng không phải là người khinh-bạc, mà bây giờ hai người cùng không cầm lòng cho đậu được, chẳng qua chỉ tiếc rằng giọt tình đã đánh rơi, thì không nhặt lại được.

« Tôi chẳng may sinh không phải là thân phú-quí, lớn chưa gặp được người thương yêu, tính-khí đã trái người, lại làm nghề lãnh-đạm. Gặp khi vận nhà chẳng may, cha già mất sớm, nương nhờ mẹ cùng anh.

« Bây giờ như một cánh bèo xuân, theo chiều gió trôi xuôi giạt ngược, năm nay thì ở đây, chưa biết sang năm lại ở đâu; nghĩ thế thì hai ta gặp nhau lúc này, là sự ngẫu-nhiên, còn chắc gì nữa. Ngay bây giờ: chim xanh đi lại, biết bao gấm dệt hoa thêu, cầu Lam nghẽn đường, chưa được quen hơi bén tiếng; sợ rồi ra bên trời góc bể, nước chẩy mây trôi, không những hình-ảnh không được gần nhau, đến nỗi giấc mộng hồn cũng không được trộm gặp mặt nữa.

« Nghĩ đến câu ấy thì tôi còn chịu làm sao được nữa. Cái sự mợ cho tôi cái ảnh tôi cũng hiểu rồi, sao mà dụng-ý sâu-xa làm vậy? Than ôi! gương trong ngọc chuốt, mà sao phận hẩm duyên hôi? Nghĩ tình nên tiếc mà tài nên thương

« Bằng-lang tuy bé, nhưng tư-chất sáng lắm, thật đáng là con của mợ. Sau này chắc có thể mở-mang được nghiệp nhà, mợ dù bạc-mệnh, nhưng được sự đó cũng đỡ buồn, so với tôi thì hơn nhiều lắm. Tôi gặp cảnh không may, say-mê nghề văn-tự, một mảnh đàn một hộp sách, dễ hết đời hãm thân vào cảnh lo sầu, làm hại mình chửa chán, lại làm hại lây đến mợ nữa hay sao?