Trang:Tuyet hong le su.pdf/30

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
26

Tay cầm lấy bút viết lảm-nhảm mấy câu mà cái thần-hồn của tôi cũng bay theo. Không biết Lê-Ảnh xem thư này thì mừng hay giận, cười hay khóc, nhưng tôi cũng tệ quá, cái người đã thương-tâm, sao đem cái lời nói thương-tâm cho người ta nghe làm gì? Bức thư ấy qua mắt Lê-Ảnh được 48 giờ đồng-hồ, trong 18 giờ đồng hồ ấy, tôi không có một phút nào không để bụng vào đấy. Chỉ mong Lê Ảnh đem một lời thương yêu mà trả lời mình, vốc một nắm nước mắt mà đền cho mình. Cái bụng tôi không khác gì đại-hạn mà đợi trời mưa, cái cây lúa ấy sống hay chết là nhờ giọt nước mưa ấy cả.

Đợi mãi không thấy Lê-Ảnh trả lời. Quái lạ, chết nỗi! thôi hay là Lê-Ảnh tuyệt mình rồi, hay là lời nói trong thư có câu gì lầm-lỡ đáng giận chăng.

Thôi, chết nỗi làm sao thế này? Mà lại lạ quá, mọi hôm cứ bữa cơm tối ăn xong thì Bằng-lang đem sách đến học, sao hai ngày hôm nay thì mất hút. Tại làm sao mà nghỉ học? Thôi, chắc hẳn rằng tôi mang tội với người rất yêu của tôi rồi. Muốn dò thám xem sao thì lại không có phép gì dò thám được nữa.

Lượn đi lượn lại trong cái nhà học một mình, lúc bấy giờ tôi không khác gì cái người tù sắp đem chém mà chưa chém.

Chiều hôm nay, Bằng-lang sang bảo tôi rằng: — Gớm nhà tôi lứa tằm đang ăn rỗi, bận quá, mẹ tôi khó nhọc quá, suốt ngày hôm qua đêm hôm qua, tôi cũng phải băm dâu đỡ mẹ tôi nên phải nghỉ học, chắc thầy lại mắng rằng lười.

Tôi nghe câu nói ấy biết rằng: — À! Lê-Ảnh chưa trả lời ta được, là tại thế. Cái thân yếu-ớt, mà khó-nhọc như thế thì làm thế nào, tôi lại lo thay cho Lê-Ảnh vì điều ấy.

Đêm hôm ấy buồn quá, lại xách nậm rượu ra uống, trong mình chưa thật mạnh, nên mới uống một cốc đã thấy say. Khi say rồi, tự-nhiên lại khóc một mình. Đang khóc thấy Bằng lang chạy đến: — Thầy đừng khóc mẹ tôi ốm rồi.

Tôi đang lúc bâng-khuâng nghe nói câu ấy giật mình mà tỉnh hết cả rượu. Kíp hỏi Bằng-lang rằng: — Sao mà ốm? Ốm làm sao? Sao Ốm chóng thế?

Bằng-lang nói rằng: — Người nhà bảo rằng tại khó-nhọc quá mà ốm. Ông tôi hỏi, mẹ tôi cũng nói như thế, nhưng tôi xem ý thì mẹ tôi ốm, là tại cái tờ của thầy hôm xưa.