Trang:Tuyet hong le su.pdf/31

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 27 —

Tôi nghe nói kinh hồn, vội hỏi rằng: — Tại tao ư? Tại cái tờ của tao ư? Sao mày biết? Hay mẹ mày nói với mày hay sao?

Bằng-lang nói rằng: — Không, hôm nọ không biết trong tờ thầy nói thế nào, mẹ tôi xem lượt trước, thì thở dài mà ngồi im, xem lượt nữa thì khóc. Tôi cũng không dám hỏi. Từ đấy thì thấy mặt ủ mày chau suốt ngày không vui. Hôm nay thì ốm thật, không trở dậy được nữa. Khi ốm, nằm đấy tôi cứ thấy một chốc lại giở cái giấy của thầy ra xem, rồi lại thấy nước mắt chứa-chan.

Bằng-lang đang nói, thấy con Thu-nhi chạy vào, bảo Bằng-lang rằng: — Mợ đang gọi mày, về ngay mau lên.

Khi Thu-nhi vừa nói, lại vừa lườm Bằng-lang, hình như có ý muốn không cho Bằng-lang nói chuyện với tôi nữa. Rồi Bằng-lang cũng vội-vàng theo con Thu-nhi vào nhà trong

Than ôi! Lạ quá! Lê-Ảnh tại tôi mà đau ư? Bây giờ mới biết nhé, xưa nay cứ bảo tôi là si-tình! Bây giờ mới biết ai si-tình hơn, không những một mình tôi nhé. Đêm dài dằng-dặc, ngọn đèn tờ-mờ; hồn phách không về, ruột gan đã chết. Tôi nghe cái tin ấy thì còn vui-thú sao được nữa. Nếu Lê-Ảnh tại tôi mà ốm, thì thật tôi cũng tệ quá, cố bắt cho Lê-Ảnh phải ốm. Nhưng nếu không có cái tờ của tôi, Lê-Ảnh cũng vẫn không quên được tôi.

Hôm họ tôi vì Lê-Ảnh mà ốm, thế thì bây giờ Lê-Ảnh yên lành một mình sao được?

Ôi! nhưng tôi đã trót nói ra rồi, còn lấy lại làm sao được nữa. Nhưng nếu Lê-Ảnh ốm mà chết thì tôi cũng chết.

Tôi chỉ biết có một tấc lòng như thế, còn sự vui, sự buồn sau này thì tôi chưa dám nghĩ đến.

Tôi nhân thế lại viết một cái tờ đưa cho Bằng-lang đem về.

« Nghe tin mợ ốm mà đau lòng. Mợ làm sao mà ốm? Ốm thế nào? Cách một bức tường mà để cho nhau đau-đớn thế này. Than ôi! Lìa hồn, dứt mộng, cái bệnh của tôi hôm nọ lại lây sang mợ ư?

« Tại ai mà mợ ốm thì không cần hỏi làm gì. Sầu khổ trong tâm, là một người mối dắt bệnh. Lời thề bên tai, là một cái bùa dán bệnh. Giá tôi không có tờ trước. thì mợ cũng chưa đến nỗi