Trang:Tuyet hong le su.pdf/51

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 47 —
Tháng bẩy

Khi trước tôi có hẹn với Lê-Ảnh hễ có gửi tờ cho tôi thì cứ đề phong-bì tên người bạn tôi là ông Tĩnh-Am, vì ông ấy là người rất thân của tôi.

Trưa hôm nay, bất-thình-lình có người khách đến, thì chính là Tĩnh-Am,

Tôi nói rằng: — May quá, tôi đang nhớ quá lại được bác sang chơi đây.

Tĩnh-Am nói rằng: Hôm nay thong-thả, nhân thể định sang hỏi bác câu này, những cái tờ mọi khi của ai gửi cho bác, sao cứ phải gửi truyền cho tôi.

Tôi nói rằng: — Cái việc ấy, tiểu-đệ thật không dám giấu gì quan bác, nhưng ở đây thì không tiện nói chuyện lắm.

Tĩnh-Am nói rằng: Đã lâu lắm anh em ta không đi uống rượu chơi với nhau, hôm nay mời bác lên hiệu đánh chén với tôi nhé?

Đoạn tôi và Tĩnh-Am đưa nhau đến tửu-quán cùng ngồi uống rượu chơi.

Khi vui chuyện, tôi đem cả cái việc tôi với Lê-Ảnh, kể cả lại cho Tĩnh-Am nghe.

Tĩnh-Am ngồi ngẩn rồi ra hỏi rằng: — Có thế a? Thế thì cái tình nó làm hại cho người ta thật. Phỏng như cái tài của bác, gặp thời buổi này, dọc ngang hồ bể. vẫy-vùng công danh, tô-điểm non sông đỡ-đần thế-cục, cho nó bõ với đời, trước là danh sau là lợi, kiếp thanh-niên phỉ-chí nam nhi; trên vì nước dưới vì dân, công đào-trú đền lòng tạo-hóa; làm sao vướng-vít vì tình, mà lầm-lỡ đến thế?

Tôi nói rằng; — Vâng, bác trách thì em xin chịu, nhưng người ta ai là không có tình? Bây giờ bác yêu tôi mà muốn khuyên cho tôi tỉnh lại, nhưng bác có còn nhớ ngày nào bác đang nhân-tình với nàng Dung-nương, bác còn đang mê-mệt mà tôi cũng can bác không được. Cho biết:

Đa-tình thì vướng nợ tình,
Trách người đã vậy trách mình làm sao?