Trang:Tuyet hong le su.pdf/52

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 48 —

Nghĩa là khi trước Tĩnh-Am có nhân-tình thiết với một người ả-đào tên là Dung nương, ném ngọc gieo vàng, chỉ non thề bể:

Trăm năm ước bạn chung tình,
Trên trời dưới nước có mình với ta.

Sau chẳng may gặp chuyện dở dang, chia duyên rẽ phấn,

Giai-nhân đã mắc tay Sa Lợi,
Nghĩa-sĩ ai là mặt Cô-sinh.

rồi đến nỗi phán lạt hương phai kẻ nam người bắc, Tĩnh-Am vẫn lấy làm căm tức lắm.

Khi tôi nói dứt lời, Tĩnh-Am vội cãi ngay rằng: Dung-nương là một đứa ả đào, sao có bì với việc này của bác được.

Tôi nói rằng: — Đã hay rằng thế, nhưng người ta đến cái tình thì lạ thật, bác có nhớ cái mười bài thơ lúc bấy giờ của bác hay không? Tôi vẫn còn nhớ mấy câu rằng:

Trăm miệng khôn bưng lời mắc dại,
Một đời xin tạc bụng yêu hoa.

lại còn câu này:

Si đến kiếp sau si chửa nguội,
Dại bay trước mắt dại không chừa.

những câu ấy chả phải của bác là gì?

Rồi Tĩnh-Am cũng cười ồ lên rằng: — Những câu ấy lúc bấy giờ tôi vẫn tưởng là hay lắm, bây giờ nghĩ lại thì thật buồn cười. Tôi đã xé bỏ đem bịt lọ mắm từ bao giờ, sao bác còn sáng dạ mà nhớ mãi thế? Chán quá! mính định khuyên bác ấy, lại thành ra nối giáo cho giặc, để bác ấy lại hỏi móc mình:

Bể tình là bể trầm-luân,
Hay gì dắt-díu mà lăn thân vào.

« Ừ, bác báo tôi là si thì tôi xin chịu, nhưng bác đã trông thấy cái gương của tôi như thế, sao bác lại còn séo vết xe đổ của tôi? Lúc trước tôi mong ngoảnh cổ lại thì khó-khăn, sao bây giờ bác trượt chân thì dễ thế?

Tôi nói rằng: — Sự đó thì tôi cũng không hiểu, chẳng qua ông tạo-hóa là bất-nhân, cứ hay đem một chữ tình để xoay ngang vật ngược chúng-sinh, buộc cho vào nơi khổ-não, như bác ngày trước với tôi bây giờ mà cũng không cầm lòng cho đậu.