Trang:Tuyet hong le su.pdf/80

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 76 —

« Than ôi! mợ tuyệt tôi thật ư? Thế mà mợ nỡ tuyệt tôi thật ư? Thì tôi còn biết nói thế nào? Nhưng sao tôi lại không nói? Mợ nhận lầm rằng tôi muốn tuyệt mợ, vậy nên tôi phải nói cho tỏ cái bụng của tôi. Cái tờ của tôi vừa rồi thật cũng nhiều câu quá khích, nhưng cái sự cảm-tình của tôi như thế, không nói với mợ thì nói với ai? Tôi cũng chắc mợ không nỡ tuyệt tôi. Thôi, nhưng mà tôi có lỗi thật, có tội thật, tôi tuyệt mợ trước, không trách rằng mợ muốn tuyệt tôi. Tôi không phải là cây gỗ. không phải là hòn đá, há chẳng biết mợ vì một người tri-kỷ mà đến nỗi nát ruột tan gan, hết lòng hết sức đến thế là cùng. Mợ không yêu tôi thì còn ai yêu tôi nữa? Mợ không thương tôi thì còn ai thương tôi nữa? Mợ muốn tuyệt tôi, thế là mợ định giết chết tôi; mợ nỡ giết chết tôi ư? Mợ ơi! Ừ, mợ muốn giết chết tôi thì tôi phải chết, nhưng tôi chỉ muốn mợ giết tôi mà tôi chết, chứ tôi không muốn tuyệt mợ mà tôi chết. Cho dù tôi có chết, tôi cũng còn hòng mợ thương đến tôi.

« Thôi, thôi! nói có thế thôi, tấm lòng oán-hận còn dài nghìn thu.

« Năm kỷ-dậu tháng 11 ngày 11 trống canh tư MỘNG HÀ cắn máu tay viết bức thư này. »

Hôm sau là ngày chủ-nhật giao bức thư cho Bằng-lang rồi cứ nằm như chết; đến non trưa thấy Thu-nhi đến đánh thức tôi mà hỏi rằng:

— Tôi dọn cơm thầy xơi nhé!

Tôi nói rằng: — Không, bây giờ không thể sao nuốt được.

Thu-nhi vạch ngón tay tôi mà hỏi rằng: — Có đau không?

Tôi nói rằng: — Không đau, ta đau ruột chứ không đau tay.

Thu-nhi thở dài nói rằng: — Thầy kêu đau ruột, nhưng mợ tôi lại đau ruột hơn thầy.

Tôi kíp hỏi rằng: — Mợ làm sao?

Thu-nhi nói rằng: — Mợ tôi cũng như thầy: từ hôm qua đến nay cũng không ăn uống được, cũng không cất mình được nữa, dặn tôi sang thăm thầy xem làm sao.

Tôi nói rằng: — Thôi, tao thật không thể sao ăn được, nếu mợ có hỏi, cứ nói tao đã ăn rồi.

Đoạn rồi Thu nhi bưng mâm trở vào nhà trong.