Trang:Tuyet hong le su.pdf/81

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 77 —
Tháng chạp

Từ khi tôi trọ dạy học riêng ở nhà ông Thôi, cung-đãi tử-tế lắm.

Canh rau gạo đỏ, không dám thết thầy; ngọn bút câu thơ, lại thêm người bạn.

Nghĩ mình nào phải bậc gió xuân mưa ngọt; nhưng vẫn chỉ sợ tiếng ău không ngồi rồi.

Bây giờ sắp hết năm, khảo sự học của Bằng-lang thì cũng có ý tấn-tới, may ra cũng không đến nỗi phụ lòng của nhà chủ, trong bụng cũng hơi lấy làm đành.

Có một đêm mưa gió ầm-ầm, Bằng-lang học xong về đi ngủ, tôi khêu đèn đem quyển « Tràng-sinh-điệu thuyền-kỳ » ngồi xem một mình, mỏi quá vừa toan nằm ngủ, đang chập-chờn nghe thấy có tiếng người gọi; mở màn thì thấy một con gái 14, 15 tuổi bảo tôi rằng: « Thầy có muốn gặp người yêu của thầy thì đi với tôi. » Tôi vội-vàng theo nó, mở cửa sau đi ra. Chốn bãi cỏ vườn cây hôm nọ, bỗng lầu hồng gác tía là đây. Có người con gái rất đẹp, vẫy tay bảo tôi lên lầu; lên đến nơi lại bảo tôi rằng: « Cái người yêu của anh sắp đến, cứ ngồi đợi ít lân nữa ». Rồi cứ nói vẩn-vơ lôi-thôi mãi, tôi chán tai quá, rồi lẻn xuống lầu trốn đi; nghe đàng sau có tiếng gọi giật lại, tôi vội-vàng cố chạy, hai chân mỏi quá, cất lên không nổi, trông cách xa độ mươi bưới có người con gái giống hình như Lê-Ảnh, tôi cố chạy theo kịp, thì quả-nhiên thật. Lê-Ảnh hỏi rằng: « Anh đi đâu mà đến đây? » Tôi mới kể lại những chuyện vừa rồi cho Lê-Ảnh nghe: Lê-Ảnh nói rằng: « Tôi với anh hôm nay là thoát khỏi miệng hùm đây. » Tôi nhìn lại Lê-Ảnh thì thấy khăn áo lôi-thôi lếch thếch, ra dáng vội-vàng lật-đật lắm. Chợt trông thấy có một hòn đá trắng, to bằng nửa cái chiếu, hai người bèn dắt tay nhau ngồi nghỉ, vừa đặt ngồi thì thấy lao-đao chòng-chành, trông ra thì không phải là hòn đá, là một cái thuyền ở dưới bể sóng gió vỗ ngang vỗ ngược, thuyền đã sắp đắm, Lê-Ảnh sợ-hãi quá túm lấy tôi mà sám mặt lại. Tôi cố kêu to để cầu cứu, cũng không thấy ai thưa, chợt tay vớ được một cái sào, đứng lên đầu thuyền, định cố đẩy vào bờ, phút trượt chân ngã tùm xuống bể, kêu oái lên. Rồi tỉnh, thì thành ra một giấc mộng. Mồ-hôi ra ướt hết cả chăn áo, ngồi nhổm dậy, chỉ thấy ngọn đèn tù-mù, tiếng gió ồ-ồ, giọt mưa tí-tách. Than ôi! Làm sao