Trang:Van de phu nu.pdf/37

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.




vấn-đề phụ-nữ

Tôi thấy những người hữu-tâm, ở đời bây giờ, bàn đến vấn-đề phụ-nữ, thì chỉ lo vì không trí-thức; bàn đến vấn-đề trí-thức phụ-nữ, thì chỉ lo vì không có giáo-dục. Than ôi! Dựa cửa tối ngày, chỉ những lo trời sập; đắp chiếu tối ngày, chỉ những lo đường dài, nghĩ cũng đáng tức cười thiệt!

Muốn hay bơi mà không giám xuống sông, muốn hay trèo mà không thèm lên núi, có bao giờ được đâu! Bây giờ ta cứ xuống sông, ta bơi liều thì chẳng bao lâu mà nghề bơi cũng phải thạo; ta cứ lên núi, ta trèo bướng, thì chẳng bao lâu mà nghề trèo chắc phải nhanh.

Xin chị em ta cứ cầu trí-thức ở nơi thực-hành, không cầu trí-thức ở nơi giáo-dục, bởi vì đời bây giờ những cơ-quan giáo-dục rặt là cơ-quan hủ-bại, cầu với gia-đình thì gia-đình quá mù-mịt; cầu với quan-phủ, thì quan-phủ quá tối-tăm; họ đương ra sức bưng-bít trí-thức mình; có ai là người mở trí-thức cho ta, chỉ có trong thời thần lương-tri của mình, ngoài thời phong-triều mới của thế-giới. Thần lương-tri đó tức là đèn soi đêm; phong-triều mới của thế-giới đó tức là chuông thức ngủ, chị em ta còn phải ỷ-lại vào ai nữa đâu? Vậy nên tôi nói rằng: « Nhứt-thiết công-việc vận-động chỉ trông vào sức tự-động của các chị em. »

HẾT

XIN ĐỒNG-BÀO LƯU-Ý

Một ít quyển sách của bản-xã có nghị-định cấm ở Trung Bắc-kỳ mà thôi, còn ở Nam-kỳ thì không quyển nào là bị cấm cả.





31