Trang:Việt thi.pdf/3

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được phê chuẩn.

TỰA

Phàm một nước đã có văn-học là có văn lhơ. Văn thơ là cái tinh-hoa của một dân-tộc, đã tiến lên đến cái trình-độ đã cao về đường văn-hóa. Có văn thơ thì tiếng nói của người ta mới mỗi ngày một đẹp-đẽ và dồi-dào thêm ra, tính-tình và tư-tưởng của người ta mới biểu-lộ ra một cách tao-nhã và thanh-kỳ. Bởi vậy cho nên những đời thịnh-trị bao giờ cũng quí văn thơ.

Có người nói văn thơ là một thứ nghệ-thuật vô-ích về đường thực-tế. Có ích hay không là ở sự người ta biết dùng hay không biết dùng. Lấy lời văn hay mà truyền-bá những tư-tưởng mới đẹp và những việc trong-sạch ngay-chính để chữa-sửa những nết xấu-xa mà mở rộng cái trí biết của người ta, thì sao lại là vô-ích? Nếu lại dùng lời văn khôn-khéo xảo-quyệt mà xui-dục người ta làm những điều gian-ác lừa-dối, thì không những là vô ích, mà lại còn hại biết bao nhiêu.

Vậy lợi hay hại, là ở sự dùng phải hay trái, chứ không phải ở văn thơ. Trái lại, ta nên xem văn thơ
V