Trang:Vi nghia quen tinh.pdf/40

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 34 —

nhà tôi xưa, song hình-thù thời khác, vì cớ gì mà ám-ảnh tôi; đây, vòng, thoa, nhẫn, hột của tôi đây, muốn lấy hết đi tôi cũng xin vâng.

— Không, tao đây không phải là giết người lấy của. Ừ, tao chính là Lương-Xuân-Tín, phen này nguyện có trời cao làm chứng, tôi xin báo thù cho anh Dương-Đức-Nghĩa đây. Hỡi anh Dương-Đức-Nghĩa ơi; anh đến ngày nay, mới thực là an giấc ở dưới suối vàng không còn ân-hận! Này, mày giết chồng trước đi theo thằng Chiêc, nay thằng Chiệc cũng đã chết trong tay tao rồi, thôi, bụng cá là mả thằng Ngô, đây thời là mồ con đĩ...

Nói đến đấy, con e dùng-dằng lâu thời lỡ, bụng con đã thấy dợn, con liền đâm mạnh một nhát vào cổ, nó kêu « ức » một cái thời ngã, con lại sợ chưa chết, liền rút dao đâm mấy nhát rồi cắm vào cạnh sườn, vừa xong thời chợt nghe có tiếng người nhủ-nhỉ với nhau trên con đường quán Đìa, con liền gạt nó vào bụi tre, rồi lẩn vào trong cái ruộng dâu gần đấy, nhìn ra thấy có hai người quần áo trắng đi xuống ruộng mạ. Con lượn ra quán Đìa lấy những bị, gậy, áo-tơi, rồi qua cầu Hạ-đoạn đi một mạch. Đến chợ Sêu, người thấy mệt, bèn ra bến tắm rửa sạch-sẽ, thay quần áo mới, vào hàng ăn quà, nghỉ một lúc lâu, đến quá nửa đêm thời đi. Ôi! Tội con thật là đáng tội, song lòng con rất là thỏa lòng, con nghe rằng nghĩa bè bạn là một đạo lớn trong nhân-luân, trong kinh Lễ có nói: « Bằng hữu chi thù, bất giữ đồng quốc », thù bè bạn không cho nó ở cùng nước với mình, thánh-nhân đã dạy như thế, nghĩa làm người thời phải có nhân-luân, giống người mà hơn giống vật chỉ có thế, nếu không có nhân-luân thời thà chết đi còn hơn. — Khi bạn con sống, ước hẹn những cứu nhau trong lúc nguy-hiểm, thương nhau trong lúc nghèo-nàn, v. v.. nếu mà nay quên thời là «thất-tín»; bạn chết ở trong tay kẻ hung-ác nếu mà không báo-thù cho thời là «bất-nghĩa»; sợ đeo tội giết người, nếu mà không tiết được cái oán-hận cho bạn ở dưới cửu-tuyền, thời là « vô-hiệp »; giết người nếu mà bỏ trốn