Trang:Vi nghia quen tinh.pdf/49

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 43 —

Khi bấy giờ cô em có một người bà-con Hà-nội xuống, thấy vẻ người em mà vội than rằng:

— Cái cô Hằng-nga giáng-thế của nhà chị đây, sao lại để mãi ở trong chốn này, ví đem lên Hàng Giấy tỉnh Hà treo cao cờ đẹp thời những tay giầu mới, những mặt phá-gia ai là không mong liếc dung-quang? Của này kiếm tiền cho bà chị thật là nhọn lắm đấy.

Cô em nghe lời nói ấy liền muốn cho em lên tới chốn Thăng-long, mới đem lịch ra xem ngày, định ngày 23 tháng 8 là bước lên xe hỏa tới phố Đồng-xuân. Bấy giờ hãy còn tạm-ngụ ở số nhà 56. Loan dầu chưa được một tháng, tiếng cô đầu Tuyết, truyền khắp đô-thành. Em làm cho thiên-hạ điên-đảo, không phải là ở cái nhan-sắc kiều-mỵ hay ở cái tư-phong yểu-điệu của em; em chỉ nhờ ở cái công-phu thù-ứng mà được đông bạn tình-nhân đó thôi. Cái quyền-thuật của em dẫu cho các nhà ngoại-giao chuyên-môn hồ dễ em đã chịu thua nào. Nay nhân em kể một vài ngón, cũng là tỏ ra răn lấy người đời, ai còn mắc quých là người còn ngu:

Có một ông Lãnh-binh trảo-nha cụ Khâm-sai, ở tỉnh xa về, một người đưa lên nhà em uống rượu, liền bắt tình-nhân với em ngay, khi cho em cái này, khi tặng em cái khác, thật là hết giạ với em, mà em thời bỉ ông là người vô-học vũ-phu, không muốn cùng ông thân-thiết. Song cô đầu đâu dám cự quan-viên, có lắm tình-nhân thời kiếm tiền mới dễ. Em giả vờ thân-mật, cứ lấy lời ngon-ngọt rót vào lỗ tai anh chàng. Thường ông Lãnh-binh ấy thết tiệc anh em đồng-liêu ở nhà em, rượu say hứng hết, khách đã tản-tác về cả. Duy còn ông Lãnh ở lại để mong tận-lạc cùng em. Em soi biết cái ẩn-tình của cu-cậu, lúc đưa rượu văn-khôi, lúc em dâng các thức sơn-hào hải-vị, hết sức ân-cần không mỏi mệt. Nửa đêm quạt màn đưa ngài đi nghỉ, thời em ngồi cạnh một lát rồi kêu đau bụng rầm nhà, lăn-lộn chốc giường, nghiến răng trợn mắt, như bệnh nặng sắp nguy, cả nhà nghe tiếng điều giậy thuốc thang, ngài còn rở trò vào đâu được, đành nằm xuốt sáng, than rằng quả tu diễm-