Bước tới nội dung

Trang:Vuong Duong Minh.pdf/273

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.

Khi ấy tiên sinh nằm bịnh đã hơn một tháng rồi. Nghe có sắc đến tiên sinh gượng dậy để phụng nghinh vào thành. Nhưng, vừa kinh hoàng, vừa cảm khích tiên sinh choáng váng, nhào xuống, bất tỉnh nhân sự, giây lâu mới sống lại. Tử thần đã vơ vẩn đến gần rồi. Tiên sinh vẫn nhận rõ, cho nên trong lá sớ tạ ân thảo ra ngày 20 tháng đó, tiên sinh đã nói:

« Thần bịnh ngày một gấp, tự độ kiếp sống nầy không lại có lúc nào bôn tẩu được về khuyết đình, để trông thấy thiên nhan[1]. »

Không phải bây giờ tiên sinh mới thấy mình sắp chết. Ngay từ khi phụng mạng đi tuần phủ Lưỡng Quảng, tiên sinh đã lo xa Công việc gia-đình đã phú thác cho môn-nhân Ngụy Đình Báo 魏 廷 豹, Tiền Đức Hồng 錢 德 洪 và Vương Nhữ Trung. Hôm rằm tháng 11 năm đinh hợi (1527) ngang qua Tam Thủy tiên sinh viết thơ về cho Chánh Hiến dặn dò hãy nghe


  1. Từ khi vua Thế Tông lên ngôi, tiên sinh chưa có về chầu lần nào
274