lời Ngụy Đình Báo chỉ dạy. Một tháng sau đó tới Bình Nam (gần Điền Châu rồi) tiên sinh còn thơ khác nhắc nhở Chánh Hiến: « Việc Điền Châu dường như còn bề bộn lắm. Ta e cho khi đã đặt mình vào đó rồi, dẫu một giờ cũng không dễ rảnh rang được — Ngươi ở nhà trăm việc nên giữ lấy lời ta dạy răn mà học làm người hay. Phải luôn luôn gần gũi với Đức-Hồng và Nhữ Trung học hỏi cầu ích — Thằng Thông[1] đã gởi gấm cho Ngụy Đình Báo mỗi lúc coi sóc giùm — Đình Báo trung tín quân tử, không thể phụ lời ta phú thác » Khi về Quảng Châu rồi, chỉ đợi mạng vua đến là xuống thuyền xuôi đất Việt, tiên sinh còn thơ cho Tiền Đức Hồng căn dặn:
« Chánh Hiến càng lười biếng cực điểm Nếu không châm biếm cho đau gắt, bịnh nó không dễ gì trừ »
Tiên sinh khí thể tế nhược. Buổi ấu thơ « chậm trễ » Tuổi tráng niên về sau bịnh hoạn liên miên. Năm ba mươi
- ▲ Tức là Chánh Ức, con ruột của tiên sinh