Bước tới nội dung

Trang:Ba phon hoa 3.pdf/24

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 70 —

HỒI THỨ MƯỜI LĂM

Quan-Đoàn cầm súng dọa trinh thám,
La-Lăng viết thư cho Lý-Hoa.

Sáng hôm sau, người thày cãi vào ngục thăm Giác-chi thấy Giác-Chi người chỉ còn tay xách nặng, gầy còm ốm yếu, rất nên tội nghiệp: Mới bị bắt hai ngày mà tưởng chừng như phải giam cùm đã chín mười năm. Lúc người thày cãi mới vào, Giác-chi cũng ngơ ngẩn chưa biết. Sau, nghe thuật lại mới rõ là Quan-Đoàn đi lo hộ mình, trong lòng rất lấy làm cảm khích, liền đem án tình thuật cả lại cho thày-cãi rõ. Thày cãi nói:

— Án này còn lâu mới xử. Trong khi dự-thẩm, tôi không có phép đến. Vậy hễ quan có hỏi thì ông cứ nói là hiện bị bắt mà vẫn chưa biết là tội gì. Nếu hỏi đến việc bắt giam La-Lăng vào hầm, thì ông cứ cung là không biết việc ấy, chắc hẳn có quân gian-đồ mượn tên mình để trêu viên trinh-thám, chứ nếu phải mình thì dù ngu muội đến đâu sao có lẽ lại bảo cho La-Lăng biết rõ tên họ để đưa cổ vào tròng? Ông cứ nói thế là đủ, chắc quan chẳng hỏi nhiều nào. Đến khi ra tòa thì đã có tôi cãi giúp cho, không ngại. Nói xong, chống ba-toong ra đi.

La-Lăng từ khi mắc bệnh, đến tĩnh dưỡng ở một cái nhà hai tầng làm gần chân núi. Ngoài mình ra chỉ có một thằng nhỏ là người phục dịch, song thường vẫn cho ở dưới nhà. Một hôm vừa uống thuốc xong, trùm chăn nằm để lấy bồ hôi, thì chợt nghe lộp cộp có tiếng giầy tây lên đến cửa gác. Mở chăn nhìn ra thì thấy một chàng trẻ tuổi đẩy cửa bước vào. Người ấy ăn vận đồ tây, mũ đội rất thấp, mắt đeo kính gọng vàng mầu lam, nước da đỏ như trứng gà bóc. La trông ra không biết là ai song lại hình như hơi quen mặt, vội vàng hỏi: