Trang:Ca tru the cach.pdf/25

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 25 —

Xơn xao đâu vỏng chơn hài,
36Lại làm ngảnh cái sang hoàng đế.
Tuy cách bức khách còn là khách,
37Song trong gương mình lại yêu mình.
Gượng làm màu háo sắc ngày xưa,
Thời chí bất tiểu, mặt nào cũng không tài ghét ngọc.
Ví đến nỗi kết duyên đêm nọ,
38Thời chí tại trung, tay nầy toan hơn dạ ghen vàng.
Gương trong đuốc sáng mặc lòng trên,
39Cỏ áy huê hèn đành phận dưới.
Nơi hang giá phỏng hơi dương còn cuốn,
Ắt trong nước ai chăng thần thiếp,
Lại phòng tiêu cung quế cũng cam lòng.
Chốn non kinh dầu vẻ ngọc còn lắm,
Thời dưới trời đâu cũng giang san,
40Dẫu cữa trúc nhà tranh càng mát mặt.
Số là bỡi tiếc chung mới nói,
41Há rằng còn giận mích mà thưa.
Xin chớ cười lời khách kiều si,
42Dám gỡi lạy đức người hoát đạt.


VĂN QUÂN TIEN QUÂN TẾ CAC TƯỚNG SI TƯ TRẬN

Trời Đông-phố vận ra sóc kiểng, trải mấy phen gian hiêm mới có ngày rày,
1Nước Lư-hà chảy xuống Linh giang, nghĩ những kẻ điêu linh những từ thuở nọ.
2Đã hay sanh là ký, mà tữ là qui, nhưng mà mạng ấy yểu mà danh ấy thọ.

Nhớ ai nấy xưa:

3Tình dưới hiên mao, phận trong giái trụ.
Ba ngàn cắp con em đất Bái, cung tên ngang dọc chí nam nhi;
4Trăm năm vầy bờ cõi non Kỳ, cơm áo nặng dày ơn cố chúa.
Trao thân cho nước, son sắt một lòng;
5Trọn nghĩa cùng thầy, tuyết sương mấy độ.
Kẻ thì theo kẻ lử bước qua miền khách địa, hăm hở mài nanh trỗ vút, chỉ non tây thề chẳng đội trời chung,
6Kẻ thì cuốn viết mao trở lại chốn sơ cơ, dập diều dựa cánh nương vai, trông cõi bắc quyết thâu về đất cũ;