Trang:Canh hoa diem tuyet.pdf/67

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 63 —

Ôi, con tạo-hóa éo-le, con ma cờ bạc, ông thần dục-tình, đã làm khổ ta, đã làm cho ta vợ chồng khổ sở vì ngươi, thôi nói làm chi nữa thêm buồn!....

Bây giờ thơ mợ gửi đến cho cậu, không có lẽ cậu không giả lời cho mợ để mợ đến giáp cậu. Cậu nghĩ thế nên viết gửi cho mợ, trong thơ nói rằng:

« Tiếp được thơ mợ, tôi lấy làm động lòng thương cảm lắm, thôi lỗi xưa xin bỏ, mời mợ lại chơi ngay, cho tôi được gặp. Nay thơ ».

Mợ cả tiếp được thơ, vội vàng ăn mặc thuê xe lại phố... là nhà cậu cả Liễu-Oanh mới thuê, tìm vào nhà, thời thấy cậu đương nằm trên giường, mặt mũi buồn bã võ vàng, trông kém sưa nhiều lắm. Cậu thấy mợ vào liền ngồi ngay giậy, xem chừng mệt nhọc lắm. Hai hàng nước mắt lúc này chứa chan, mợ thấy cậu thế, không cầm lòng được cũng giọt lệ tuôn rơi lã chã..... Mợ với cậu lúc này chỉ nhìn nhau mà khóc, không nói được nữa, một lúc cậu cả mới nức nở ôm lấy mợ rồi nói:

« Mợ ơi, như bây giờ tôi gập mợ đây, thật là giời còn thương tôi muốn cho tôi còn được trông thấy mợ lần này nữa.... Để cho mợ phải đem thân lưu-lạc, cũng là tại tôi. Tôi nghĩ như tôi là một đấng nam-nhi, không làm gì cho vợ được sung sướng, để cho vợ vì mình phải khổ, thời chữ tình khuyết, để cho cha mẹ vì buồn phiền về con, đến nỗi sớm ly-trần là một tội rất bất-hiếu.

Làm người mà hiếu-tình không vẹn thời là người bỏ đi, không nên mở mặt đứng trên đời nữa..... Hóa cho nên tôi nghĩ xin nhà-nước đi tòng-chinh để tận trung báo-quốc, may ra chữ trung còn bù đắp vào chữ tình chữ hiếu không? Nay tôi đã trọn cái nghĩa-vụ của tôi làm dân Nam-Việt, làm tôi con nhà nước Bảo-hộ rồi, nhưng về nước nhà, trông thấy mợ, tưởng nhớ đến cha mẹ mất đi rồi, thời lòng tôi không thể nào vui được. Ai người như tôi cũng không nên làm giai làm gì nữa cho nhục nhã xã-hội, gia-đình.....

Bây giờ gập mợ đây, tôi xin tạ lỗi cùng mợ và xin mợ chớ nên nghĩ tới những truyện năm xưa tôi đã quá phụ bạc