cung đàn déo dắt, khiến người nghe như tỉnh như say, Hát xong, Ước-Hàn thấy bâng khuâng như rửa sạch lòng trần. Tâm thần khoan khoái, vẻ mặt tần ngần, ngồi ngẩn ra như một người mê ngủ. Chàng chợt ngảnh mặt lên nhìn, thấy Bối-Sắc đứng bên, cập mắt nhìn chàng, như có ý lấy làm lạ. Phất-Thế nhân nói:
— Ngài nghe cháu tôi hát thế nào? Chàng nói:
Thưa cụ! Tôi chưa từng được nghe điệu hát ấy bao giờ. Tôi khi đi lính, nghe hát cũng nhiều, song không ngờ đến đây lại được nghe điệu hát hay đến thế! Cơ-Tư nghe nói ngảnh lại, nét mặt ra chiều cảm động lắm, nhân nói rằng:
— Riêng tây nghề mọn, đại-úy chớ cười. Thôi, tôi xin phép ra ngoài, chúc ngài đêm nay được yên giấc ngủ. Nói xong, bước ra cửa. Phất-Thế lấy cái điếu hút thuốc chỉ theo người cháu, hình như có bao nhiêu truyện muốn nói với khách mà chưa kịp nói ra. Ước-Hàn không hiểu ý thế nào, song cũng không dám hỏi, Bối-Sắc bấy giờ cũng đứng dậy, đến trước mặt Ước-Hàn mà nói:
— Tôi đã dọn chỗ ngủ cho ngài rồi đấy, không biết có được vừa ý ngài không? Nếu mùi hoa có ngào ngạt quá khó chịu, thì ngài nên mở khoang cửa sổ khác để cho thoáng khí trời, còn khoang cửa sổ ra vườn hoa thì đóng lại. Nói xong, cúi đầu chào khách rồi lững thững bước ra. Ước-Hàn đưa mắt nhìn theo mãi đến khi đi khuất. Trong phòng đã vắng, Phất-Thế liền đẩy chai rượu-mạnh đến gần khách mà rằng:
— Xin ngài uống thứ rượu này. Bị thương, uống nó tốt. Ngài cứu được cháu tôi khỏi chết, tôi quên lại chưa tạ ơn. Ngài coi đấy, kể con gái như nó, thiên hạ dễ cũng chẳng có mấy người. Nó làm ăn được việc gấp ba người thường. Ấy sức đã khỏe mà người thì ngài coi, nhan sắc cũng khá đấy chứ!...
Ước-Hàn nói: