Bước tới nội dung

Trang:Chi cung em.pdf/19

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 17 —

— Cô chị đi đâu vắng? Bối-Sắc nói:

— Chị Cơ-Tư ấy ư? Bây giờ thì chắc chị tôi đương ra đồng vẽ tranh hay nằm nhà đọc sách. Ngoài 2 việc ấy ra, chị tôi chả làm gì cả. Ngài nên biết, chị tôi chỉ chuyên về khoa mỹ-thuật, chứ có như tôi chỉ chuyên về việc làm ăn vất vả thôi đâu. Nói đến đấy, lại ngẩng lên mà rằng:

— Tôi nghĩ trời ăn ở thật không công. Bao nhiêu cái thông minh, chị tôi lấy phần mất cả. Ước-Hàn nói:

— Thế cô có ý oán trời sao! Nghe câu ấy má Bối-Sắc đỏ lên. Vì rằng câu nói bình thường, song tiếng nói thì ra chiều lơi-lả. Nàng liền đáp:

— Chị tôi thì thông minh ít có thật, song tính tình như lãnh đạm thế nào. Cái lai-lịch chị em tôi, chắc bác tôi đã nói với ngài. Bấy giờ tôi mới lên 8 tuổi đầu, trời vừa tối, vừa mưa, tôi vừa đói, vừa rét. Tưởng chết! Chị tôi thương tôi lắm, chịu để mình rét mà lấy cái khăn quàng khoác thêm cho tôi. Từ đó về sau, ăn ở với tôi thực là hết nghĩa chị em. Thế mà không biết sao ít lâu nay sinh ra khác với trước nhiều. Đối với ai cũng lạnh-lùng như nước-đá. Ấy thế mà yêu ai thì lại yêu quá. Tôi tuy kém lịch-duyệt, song tưởng thiên-hạ dễ không có người con gái nào lại quái lạ như chị tôi. Tôi thường nghĩ xứ này không đáng là chỗ ở của chị tôi. Người như thế nên đem mà để vào giữa kinh thành Luân-Đôn, mà làm sách, mà viết văn, nổi dauh tài-sắc một thì, như thế mới... Nói đến đấy, tay đương cầm cái lông chim bỗng bỏ rơi xuống bên mình. Ước-Hàn nhìn nàng thấy mắt đương trông ra lối đường cái mà hai bên có miễu-cây. Chàng nhìn theo thì thấy có một người trẻ tuổi, trông rất lực lưỡng, cưỡi con ngựa đen đi đến. Chàng sẽ hỏi:

— Người ấy là ai thế? Bối-Sắc sẽ dẫm chân mà nói:

— Người ấy là một người tôi ghét, tên là Mộ-Lạc, mẹ hắn cũng người nước ta. Nhà hắn giầu. Ruộng đất ở đây, quá nửa về tay hắn. Bác tôi cũng ghét hắn. Song vì là một nhà đàn-anh