Bước tới nội dung

Trang:Chi cung em.pdf/20

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 18 —

ở đây nên ngoài mặt vẫn phải tử-tế. Chả biết bây giờ làm gì mà lại đến đây? Lúc hai người nói thì Mộ-Lạc đã đến nơi, trước không thấy ai thì cứ việc đi, song sau thấy bóng áo Bối-Sắc phất phơ thì dừng ngựa lại. Ước-Hàn thấy hắn thân thể đẫy đà to béo, còn quần áo thì mặc rất đúng mốt của người nước Anh, vì rằng cha hắn tuy người Hà-Lan, song mẹ thì là người nước Anh vậy. Khi ấy hắn trông thấy Bối-Sắc, liền nói:

— Cô Bối-Sắc đấy ư? Cái cánh tay ngà ngọc của cô, người ta trông thấy mà mát cả mắt!... Rõ may quá! Hôm nay lại được dịp ngồi giáp với cái cánh tay ngà-ngọc ấy... Để tôi rửa giúp lông chim với nào... Thế nhưng này... Nói đến đấy Mộ-Lạc đã trông thấy Ước-Hàn, liền ngừng lại một chút, rồi đánh lảng mà nói:

— Tôi đến đây là tìm con trâu của nhà tôi nó mới xổng ra. Chẳng hay ông-bác có trông thấy nó chạy sang đây hay không? Bối-Sắc lạnh lùng mà đáp:

— Thưa ông, không! Mộ-Lạc lại nói rằng:

— Con trâu cũng chẳng làm gì! Ta hãy đứng đây nói truyện đã. Vừa nói vừa xuống ngựa, giơ tay ra chực bắt tay... Bối-Sắc vội vàng dấn tay vào trong thùng nước mà đáp rằng:

— Xin ông tha lỗi cho... Tay tôi đương ướt... Nay tôi xin giới-thiệu: đây là quan đại-úy Ước-Hàn, mới đến đây làm chung ruộng với bác tôi. Mộ-Lạc nói:

— Quan đại-úy à? Ngài có lẽ vào ngạch quân-thủy? Ước-Hàn nói:

— Thưa không! Tôi ở quân bộ. Mộ-Lạc nói:

— Thế ra về ngạch áo-đỏ à? Cứ ý tôi, thì có lẽ ngài đánh với quân người thổ ở Tô-Lỗ, xong rồi về làm ruộng ở đây?... Ước-Hàn không bằng lòng mà rằng: