xuống ngựa chạy và đuổi chim. Lúc còn gần độ mười thước, con chim mới vỗ cánh sắp bay, chưa bay lên thì súng đã bắn rồi, chàng cứ tưởng nó đã chết liền vội vàng vác súng không đến bắt. Kỳ thực thì con chim chưa chết, bấy giờ mới vung cánh bay đi. Chàng tức quá, nạp súng lên ngựa đuổi theo, qua đỉnh núi mới thấy nó đậu. Tiếng súng nổ, con chim chết lập tức, chỗ ấy là bên một cái vực, tên là vực Sư-Tử. Vực rộng độ sáu trăm, dài độ bẩy, tám trăm thước. Nguyên là chỗ nước lũ đổ xuống xoáy hết đất ném đi chỗ khác, cho nên sâu đến trăm rưởi thước, có chỗ đến hai trăm. Ước-Hàn đứng ở phía trên vực, ngay nơi dòng suối ở núi chảy ra. Chàng nhặt chim rồi đứng nhìn hình thế chung quanh, mới biết cái phong cảnh ấy cũng là cái phong cảnh đẹp. Bên ngoài vực chỗ chân núi, thấy có mấy trụ đá. Lớp đá trên xếp chồng lớp đá dưới, coi chừng như của những người về mấy vạn năm về trước xây nên. Trong đám ấy thì có một cái cao đến chín, mười thước, xây như hình cái tháp. Chàng ngắm cái tháp ấy thấy xây bằng bẩy đợt đá, dưới to mà trên nhỏ, có lẽ vì thế mà mấy vạn năm dầu mưa dãi nắng vẫn còn bền vững đấy chăng?... Tuy nhiên, hiện giờ vững song biết sau này có vững nữa không? Kìa trông ngay bên tháp có một cái trụ đá đã đổ mà tựa vào bên tháp đó. Chàng vừa nhìn vừa nghĩ, chợt trông thấy cạnh tháp có một người xếp bằng ngồi tựa, hình như đang ngắm cảnh vẽ tranh. Nhìn kỹ người ấy thì tức là Cơ-Tư, liền vỗ ngựa, dặn chó, bảo đứng yên trên núi cao, rồi ven bờ suối đi xuống. Trên bực đá thiên nhiên, rêu xanh như ruộm. Xa trông xuống dưới vực thì quanh bờ sen đỏ, đang xấp xới nở hoa. Hết bờ suối đến bờ vực, đi quanh ra chỗ Cơ-Tư, thì thấy nàng đang nằm tựa dưới cây mà giấc nồng thiêm thiếp. Rón rén bước lại gần, sợ để nàng mất giấc ngủ. Cơ-Tư lúc ấy mái tóc bà xòa, mũ đã bỏ rơi bên cạnh, cây râm bóng mát, che khuất ánh mặt trời. Bàn vẽ còn để ở trên quần, tay trái chống vào bên má. Cành cây có chỗ thưa thớt, hơi để lọt bóng
Trang:Chi cung em.pdf/30
Giao diện